Ám Hương

Chương 63 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Rốt cuộc...em đang làm gì thế hả?" giọng Giang Triết Hàn nặng nề như muốn hoá giận. Hắn ngồi bên cạnh Trạch Lam, mắt nhìn cô chẳng rời từ lúc nghe tiếng Giang Triết Mỹ hô hoán kêu cầu sự giúp đỡ.



Giang Triết Mỹ tay chân sợ đến phát run, biểu diện tối tăm đầy phẫn khí của Giang Triết Hàn thực sự làm cô suýt khóc. Cô siết chặt mớ báo cũ trong tay, ấp úng nói: "Em...em chỉ muốn cho chị ấy biết Lưu gia nợ chúng ta như thế nào thôi. Không nghĩ chị ấy sẽ ngất đi như vậy!"



Giang Triết Hàn một lúc đứng dậy, hắn tiến đến trước mặt Giang Triết Mỹ. Đôi mắt lãnh khốc nhìn vào số báo ố vàng trong tay cô, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay của cô đưa lên ngang tầm mắt mà nổi giận: "Lưu gia nợ gì anh, cô ấy nợ gì anh. Không liên quan đến em! Anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng động vào cô ấy! Rõ chưa?"



Cổ tay bị hất mạnh đến đau nhói, Giang Triết Mỹ chợt thấy ấm ức đến cắn môi bật khóc. Cô tức tối gân giọng lớn tiếng: "Anh hai, có phải anh đã thích chị ta rồi đúng không? Tại sao trong mắt anh, em không còn cảm nhận được một sự căm ghét nào của anh dành cho cô ta còn tồn tại vậy chứ? Anh mất trí rồi sao?"



Bóng lưng Giang Triết Hàn lạnh lùng xoay về phía cô, giọng điệu vô tình dứt khoát: "Cút!"



"Anh hai, anh...." Giang Triết Mỹ nghẹn lời, cô chẳng thốt hết thành câu thì đã vội ôm mặt khóc nức nở chạy khỏi phòng.



Bên ngoài cánh cửa đang mở, Giang Cẩn Quỳ đứng tì người vào đó mà nhướng mày lên tiếng, giọng điệu có phần trách móc: "Triết Hàn, em cũng thật là. Anh chưa bao giờ thấy em lớn tiếng với Mỹ nhỏ. Vậy mà sự việc vừa rồi là sao chứ? Hay là...em đúng như lời Mỹ nhỏ đã nói. Em thực sự thích cô ta?"



"Đây là chuyện của tôi. Anh không cần để tâm hay bận lòng làm gì." giọng Giang Triết Hàn bỗng nhiên trở nên lạnh dần. Nhãn khí ảm đạm một lúc rộ lên tia chua xót.



Giang Cẩn Quỳ thoạt cười nhếch mép. Ánh mắt anh  thờ ơ nhìn sang hướng khác mà nói: "Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại nhau. Sao chưa gì em đã vội đối xử với anh mình như vậy? Năm xưa anh em chúng ta đã thân thiết cỡ nào, em đã quên rồi sao?"



"Đừng nhắc chuyện năm xưa với tôi!" Giang Triết Hàn đột ngột xen ngang. Bàn tay ẩn sau túi quần thoáng siết chặt lại.



Giang Cẩn Quỳ cười rộ trong lòng. Anh thừa biết điểm yếu duy nhất của em trai mình chính là sự việc của mười hai năm về trước. Cô gái đầu tiên mà hắn đem lòng cảm mến, đã bỏ mạng cũng chỉ vì hắn.  Anh cũng thừa biết, hắn lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân, cho rằng hắn nợ anh một thứ quá lớn mà cả đời này hắn cũng không thể nào trả hết. Bởi thế hắn ở trước mặt anh, hắn sẽ tự thu lại sự cao ngạo vốn có mà nhẫn nhịn.



Rãnh môi Giang Cẩn Quỳ nở nụ cười đầy nham hiểm.  Anh đưa ngón tay day day tâm trán, nhương mày khẽ nói: "Anh đi dỗ Mỹ nhỏ đây! Đừng quên cho anh gửi lời hỏi thăm đến em dâu. Gặp lại sau."



Nói rồi bóng dáng Giang Cẩn Quỳ nhanh chóng biến mất. Cơ mặt Giang Triết Hàn bây giờ mới giãn ra đôi chút. Hắn mệt mỏi khép mắt thở mạnh một hơi, trên trán cau có xô lại vài nếp gấp.



Hắn thoạt nhìn Trạch Lam, nhìn sắc diện xanh xao tái nhợt không khá hơn nhờ lớp trang điểm của cô khiến hắn không thể không nặng lòng. Ngón tay hắn đưa ra muốn chạm vào bên má của cô, nhưng bất chợt cô tỉnh giấc. Đôi hàng mi đen ánh khẽ lay động rồi từ từ nâng lên. Trước tầm nhìn còn mờ nhạt của cô, có một bàn tay ai đó vừa nhanh chóng thu về thật vội.



Đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo và đủ nhận thức, cô mới kinh ngạc khi thấy người ngồi bên cạnh cô là ai.




"Không cần đâu! Anh tự đi được rồi, em nghĩ ngơi đi. Tạm biệt!" cười với cô một cái, bóng lưng của Giang Cẩn Quỳ đã xa dần vào phía bên trong. Đứng ngoài khu vực này, ở vị trí tầng hai của dinh thự, Giang Triết Mỹ ngẩng mặt lên cao hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Cô cố gắng tống hết mọi sự dồn nét trong lòng mình ra ngoài, chỉ chấp môi khẽ nói: "Đứng đây ngắm cảnh đêm cũng không tệ! Nán lại chút nữa rồi về vậy..."



"Đó là tất cả những gì ông muốn nói sao?" giọng Giang Triết Hàn cất lên khàn khàn. Hắn đứng cách Giang Cầm một khoảng, tay giấu sau túi quần tạo ra dáng vẻ bất cần không để tâm.



Giang Cầm chỉ tay hướng vào tấm ảnh được phóng to lộng kính treo trên tường, đôi mắt già nua ánh lên tia đau lòng mà tức giận gầm lên: "Con nhìn mẹ con đi, bà ấy đã từng xinh đẹp đến mức nào! Vậy mà cũng phải sinh ra u uất, lâm bệnh qua đời cũng chỉ vì ông ta...Sao con có thể không nghĩ đến bà ấy."



Nhãn khí Giang Triết Hàn rộ lên hận ý, hắn lãnh đạm nói như buộc tội: "Bà ấy chết, chẳng phải cũng là vì ông sao?"



"Con...con nói xằng bậy gì vậy hả Triết Hàn?" Giang Cầm giận đến run người. Ông siết chặt gậy trong tay, cố giữ bình tĩnh mà đứng đó đối mặt với những lời nói sắc hơn dao cứ thay nhau ghim thẳng vào ngực ông từng nhát một.



Giang Triết Hàn bỗng nhiên cười lên một cách khô khan: "Chẳng phải cũng vì những việc ông đã làm, khiến bà ấy phải chịu đựng và thấy tội lỗi vì ông sao? Bà ngày đêm giam mình trong phòng đọc kinh sám hối...là vì cái gì, lẽ ra chính ông mới là người hiểu rõ nhất chứ?"



Giang Cầm trong một lúc giận đến mất lý trí, ông vung gậy lên đập vỡ cả lọ hoa đang trưng trên bàn. Ông thở hồng hộc từng cơn, tay đưa lên trấn lấy lồng ngực đang căng ra mà gằn giọng: "Đi! Ta tạm thời không muốn nhắc đến những chuyện đã qua. Đi đi! Dẫn cô ta cút khỏi nhà ta ngay!"



Khoé môi Giang Triết Hàn nhếch lên, hắn thờ ơ nhìn ông: "Vốn dĩ giữa tôi và ông không có gì để nói ngoài chuyện của quá khứ. Không muốn nhắc cũng đã lỡ nhắc đến, chúc ông đêm nay...ngon giấc!"



Cùng lúc đó, phía trên tầng một, bước chân Giang Cẩn Quỳ chợt dừng lại ngay mép cầu thang khi bất chợt anh nghe thấy một vài âm thanh nho nhỏ truyền đến tai. Nhíu mày cố gắng tập trung nghe kỹ hơn nữa, anh mới tự hỏi: "Tiếng đàn?"



Dường như âm thanh ấy mang một sự lôi cuốn kỳ lạ, khiến bước chân anh đột ngột chuyển hướng. Anh đi vòng qua lối hành lang, tiến thẳng vào khu vực trung tâm tầng một. Đôi nhãn khí sắc lãnh hẹp dài thoáng nheo lại khi trước tầm nhìn của anh là một giai nhân mang trên mình một nét u buồn khó tả. Cô ấy đang chậm rãi lướt từng ngón tay trắng muốt trên cây đàn piano trắng toát, tạo nên những âm thanh mang sức hút nhất định.



"Là cô ta!" rãnh môi Giang Cẩn Quỳ khó nhịn khẽ thì thầm. Trong đáy mắt anh rộ lên chút hứng thú, mũi giày tây bóng loáng đã bắt đầu dịch chuyển. Gần hơn, rồi gần hơn nữa. Nhưng lại tuyệt đối nhẹ nhàng, không gây ra bất kì tiếng động nào.



Trạch Lam thu lại dòng lệ nóng, cô cố gắng thôi không nghĩ ngợi quá nhiều chuyện. Cô quả thực đã thấm mệt, đầu óc cô đã có chút choáng nhẹ. Tuy nhiên, khi cô vừa muốn thu hai bàn tay mình về, thì đột ngột từ phía sau, có một bàn tay khác chạm lên phím đàn, sát ngay bên tay cô.



Một giọng nói nam trầm vừa như thì thầm, lại vừa như gợi lên chút cảm giác bất an chậm rãi truyền đến: "Nốt nhạc cuối lúc nãy...lệch rồi!"



Giang Triết Hàn bên dưới đại sảnh căng mắt sững sốt, chiếc ghê trước mặt hắn hoàn toàn trống không. Đưa mắt dò tìm khắp không gian đã thưa người, hắn nhíu mày: "Cô ấy đâu...??"