Ám Hương

Chương 64 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Trạch Lam hốt hoảng khi đột ngột có người xuất hiện từ phía sau, hơn nữa khoảng cách lại rất gần. Bàn tay rụt rè của cô thoáng thu về, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí.



Giang Cẩn Quỳ bật cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại. Trong tròng mắt màu nâu ấy của anh, chẳng ai có thể đoán được nó đang ẩn chứa điều gì. Anh tiến sát đến bên chiếc piano, một bàn tay chạm nhẹ lên phím đàn mà nói: "Người nhà với nhau, cô có cần phải đề phòng đến vậy?"



Lúc này, Trạch Lam mới bình tĩnh quan sát. Nhìn vào mái tóc đỏ rượu được cột lên phá cách rất ấn tượng, cô mới nhận ra đó là ai.



Khoé môi Trạch Lam hơi giật nhẹ, cô nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu đáp: "Xin lỗi anh, tôi chỉ là...có chút giật mình. Thành thật xin lỗi!"



"Không sao!" giọng Giang Cẩn Quỳ bình ổn cất lên. Anh ngồi xuống ghế, ngón tay chạm lên phím đàn tạo nên một vài giai điệu quen thuộc. Anh cười ôn nhu: "Là do tôi quá bất cẩn làm cô giật mình. Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng."



Hai bàn tay khẽ nắm lấy nhau, Trạch Lam không đáp chỉ khẽ cúi đầu hai cái. Giang Cẩn Quỳ ngồi chéo chân, xoay nửa thân người quay sang nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi: "Cô không được vui sao? Lúc nãy tôi thấy mắt cô rất ướt..."



Trong lòng Trạch Lam hơi căng ra, cô vội cười xoà ra ý chối bỏ: "Không phải. Mắt tôi hơi đau cho nên..."



"Tốt! Vậy mà tôi cứ nghĩ Triết Hàn đã bạc đãi cô!" Giang Cẩn Quỳ cười khẩy một tiếng, chất giọng trầm trầm ấy vẫn đều đặn truyền đến tai. Trạch Lam lần nữa không khỏi lấy làm kinh ngạc lẫn ngờ vực. Cô không nghĩ con người kia lại tinh ý đến vậy, chỉ một vài câu nói mà anh ta đã giống như nắm được tâm trạng và tình cảnh của cô hiện tại.



Mười ngón tay vô thức đan chặt vào nhau, rãnh môi hơi cong lên. Cô nhìn nhanh qua đôi mắt nâu kia, bối rối đáp: "Cảm ơn anh đã để tâm! Triết Hàn...anh ấy đối với tôi..."



Nói đến đây, bỗng nhiên Trạch Lam thấy như cổ họng mình bị tắc nghẽn. Cô không dám hình dung ra những gì mình sắp phải nói để che đậy màn kịch tàn nhẫn của Giang Triết Hàn.



Nuốt trôi mọi thứ cản trở trong lồng ngực, cô bình tĩnh tiếp lời: "...anh ấy đối với tôi rất tốt!"



Một ngón tay của Giang Cẩn Quỳ thoáng co lại, anh cười mác trong lòng khi thấy ánh mắt né tránh rõ rệt của Trạch Lam. Trong phút chốc, anh ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc mà nói: "Đùa với cô một chút, không cần phải căng thẳng!"



Bàn tay của Trạch Lam từ lúc nào đã vô ý cấu chặt lên mảnh vải đen đẹp đẽ trên người mình. Đôi mắt thấu hận đăm đăm nhìn vô tri vào một hướng.



"Tốt! Thực sự là tốt sao chứ?" suy nghĩ này làm tâm trạng cô một lúc trở nên khá tồi tệ. Cô dường như quên mất sự hiện diện của người khác, chỉ mãi bận quanh quẩn trong nỗi đau của chính mình.



Giang Cẩn Quỳ vẫn nhìn cô, ngay từ giây phút trông thấy cô sau góc cột kia, anh đã luôn nhìn cô với tia mắt phức tạp như vậy. Nhìn qua nét mặt của cô, anh thừa biết cô đang thấy khó chịu đến mức nào khi phải tự dối người dối mình.



Ngón tay khẽ nhấn lên phím đàn, âm thanh ngắn ngủi làm Trạch Lam bừng tỉnh. Cô hơi ngu ngơ nhìn anh, đôi mắt ngọc không thể giấu được sự mệt mỏi hơi dao động.



Giang Cẩn Quỳ nở nụ cười nhã ý, anh nói: "Xem ra tâm trạng của cô quả thực không tốt. Có lẽ một vài giai điệu nhẹ nhàng sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn..."




"Thả tôi ra! Bọn đàn ông thô lỗ..." Tố Dĩ Dĩ hét ầm lên khi cô bị Liêu Tống, Liêu Tầm áp giải ra khỏi đại sảnh như tội phạm. Bất chợt khi ra đến cửa chính lại chạm phải Tôn Nghị. Anh nhìn bộ dạng bị lôi kéo của cô, một lúc không nhịn được mà nhếch môi cười khẩy: "Tôi đã dặn cô, ngoan ngoãn và im lặng nếu không muốn bị tống cổ khỏi đây kia mà! Cô lại làm điều gì ngu ngốc rồi?"



Tố Dĩ Dĩ hậm hực trừng mắt, cô gắt gỏng vào mặt anh: "Có anh mới ngu ngốc. Tôi chỉ cố giúp Trạch Lam mà thôi, cô ấy đang có thai, không thể để xảy ra chuyện gì được!"



Một bên lông mày của Tôn Nghị nhướng lên. Anh nhìn hai anh em họ Liêu ra ý "buông tay". Lập tức, hai anh em hắn đã đứng ngay ngắn rồi cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui đi. Tố Dĩ Dĩ nắm một bên bả vai xoay xoay vặn vặn, rồi lườm người đứng trước mặt mình.



Tôn Nghị khoanh tay trước ngực, bộ dạng có phần nghênh ngang. Anh hất cằm về phía cô, đôi mắt nhíu lại, giọng nói trầm thấp: "Tôi vừa giúp cô một vé, vậy mà một lời cảm ơn hay một ánh mắt cảm kích cũng không có! Cô là hạn người thế nào vậy chứ?"



Tố Dĩ Dĩ nhìn anh, dáng người thấp bé dưới mắt anh cũng ngang bướng vô cùng. Cô đanh giọng: "Thế còn các người, là hạn người thế nào? Tại sao tôi phải biết ơn loại người thích ức hiếp kẻ yếu thế như các anh chứ?"



Bước chân Tố Dĩ Dĩ đi sang một phía, cô đi đến bậc thang gần đó, lặng lẽ ngồi xuống, mặt mũi ủ dột buồn bã. Tay nhặt lên vài viên sỏi dưới đất mà giận dỗi ném chúng văng ra xa.



Tôn Nghị đứng đó trông thấy, liền nén cười mà đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Anh nhẹ nhàng hỏi: "Tức giận sao?"



"Không?" Tố Dĩ Dĩ bặm môi, hằn học trả lời. Từng viên sỏi lớn nhỏ vẫn bị cô ném văng tứ tung, va vào các chậu hoa kêu lên từng tiếng "lộc cộc". Nhặt lên một viên khá to, Tôn Nghị dùng sức ném một phát khiến chậu hoa rỗng trước mặt anh vỡ ra. Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình, cô nhìn sang cánh tay của anh mà suy nghĩ. Hôm nay anh không mặc áo vest, phần tay áo xoắn lên tuỳ tiện để lộ bắp tay lực lưỡng. Những đường gân hằn lên chạy dọc khắp cánh tay. Rất rắn chắc và mạnh mẽ.



"Thảo nào chỉ một lực đã ném vỡ chậu hoa..." Tố Dĩ Dĩ thầm nghĩ mà thấy hơi lo sợ. Cô ngồi xoay mặt sang một phía, không thèm để ý đến người bên cạnh. Lúc này, một giọng nói trầm ổn mới truyền đến. Sâu lắng, nhẹ nhàng, nhưng khi tan vào trong không khí lại mang đến cảm giác lạnh lẽo khó đoán.



"Cô yên tâm! Tứ thiếu ngài ấy...chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến cô ấy nữa."



Lời nói của Tôn Nghị thoáng làm đầu óc Tố Di Dĩ thấy mơ hồ. Cô quay sang, hạ bên mặt của mình áp lên trên đầu gối đang co lên mà hỏi: "Sao anh dám chắc chắn chứ? Nhìn anh ta, tôi cũng đã đủ phát sợ rồi. Con người mang trên mình khí thế độc đoán bức người như vậy, làm sao biết thương xót cho ai?"



Đôi mắt Tôn Nghị hơi khép lại, dường như trong đôi mắt ấy của anh ẩn chứa điều gì đó rất khó xử. Bàn tay anh đưa ra sau xoa xoa phần gáy, bất cần nói: "Tin cũng được, không tin cũng được. Tôi chỉ có thể nói với cô bấy nhiêu..."



Trông thấy dáng vẻ khá mệt mỏi đó của anh, Tố Dĩ Dĩ một lúc không muốn lên tiếng. Hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, người cong lại cuộn tròn như tảng đá. Cô ngồi đó lắc lư, chán nản thở dài.



Tôn Nghị liếc mắt nhìn sang, ôn tồn hỏi: "Cô có muốn tiếp tục ở lại để bên cạnh cô ấy hay không?"



Tố Dĩ Dĩ không nhìn anh, chỉ gật gù đáp: "Đương nhiên là có!"



Một chân đặt lên bậc thềm, chân còn lại chạm mặt đất. Cánh tay đặt lên đầu gối đang co lại, Tôn Nghị dáng vẻ ung dung, bình thản nói vào: "Nếu không muốn bị tống khỏi đây như hôm nay, thì cô khôn ngoan một chút. Tránh làm những việc như vừa rồi, hiểu chứ?"