Ám Hương

Chương 65 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Bỏ tôi ra!" Trạch Lam khổ sở gắt lên, cổ tay nhỏ của cô thực sự bị siết đến đau nhói. Giang Triết Hàn đẩy cô về phía giường, đôi mắt lãnh khốc ghim thẳng vào cô những tia hằn hộc. Cô xoa xoa cổ tay, chỉ thấy nó thật đáng thương. Hai mắt cô ươn ướt, ấm ức quát lên: "Anh tức giận điều gì, tại sao lại trút lên người tôi?"



Sắc mặt Giang Triết Hàn tối sầm, ngạnh hàm sắc sảo khẽ động. Hắn đứng cách cô chỉ một sải tay, nổi nóng gầm lên: "Nếu cô không rời khỏi đó tôi sẽ không bỏ công để đi tìm cô..."



"Chỉ vì như thế mà anh nổi giận với tôi sao? Chỉ vì tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi sau một ngày bị anh dẫn dắt chẳng khác gì một con rối cũng là sai sao?" giọng Trạch Lam bắt đầu rung lên. Sự chịu đựng đang cuộn lại trong lòng cô thành một tảng đá lớn, chèn ép lên lồng ngực, khó chịu cùng cực. Giang Triết Hàn bất giác trông thấy hai vai cô đang run rẫy, có lẽ là vì ấm ức đến sắp khóc. Hắn nhói lòng, siết chặt hai bàn tay giấu sau túi quần mà dần thấp giọng: "Cô nghĩ tôi thực sự nhỏ mọn đến vậy?"



Trạch Lam cay mắt nhìn hắn, cô cao giọng nói với hắn: "Vậy anh nói đi, anh trút giận lên tôi là vì lí do gì? Rõ ràng tôi đã nhẫn nhịn anh, tôi đã chịu đựng anh. Anh không nói không rằng mang tôi ra làm trò cho thiên hạ...Tôi đã làm đúng như những gì anh muốn, tại sao anh cứ hết lần nayf đến lần khác ức hiếp, chà đạp tôi? Tôi thục sự sắp không chịu được nữa..."



"Tôi thực sự cũng sắp không chịu được nữa rồi!" Giang Triết Hàn bất chợt như hoá rồ, hắn quát thẳng vào mặt cô bằng tất cả hơi sức mà hắn có. Trong giây phút, Trạch Lam giật mình vì phản ứng có phần gay gắt đó của hắn. Ở bên cạnh hắn bao lâu nay, phần nào cô cũng thấy được tính cách của hắn. Hắn tuy ngông cuồng ngang tàn, nhưng hầu như lúc nào cũng rất lạnh lùng và điềm tĩnh. Hắn là tuýp người nghiêm nghị, khả năng điều khiển và che đậy cảm xúc rất tốt. Vậy tại sao, hiện tại hắn lại làm gương mặt khổ sở đó với cô.



Đôi hàng mi rậm đen thoáng rung nhẹ lên, cô nghi hoặc nhìn hắn, giọng nói nhỏ lại hỏi hắn: "Anh...làm sao kia chứ?"



Giang Triết Hàn lặng người nhìn cô, đôi mắt đẹp nhưng buồn bã của hắn rộ lên hàng vạn lần phức tạp. Mi mắt hắn rung lên một lần, tròng mắt như bị thắt lại bởi một sự trói buộc vô tình tìm đến. Bóng dáng Trạch Lam ở trước mặt hắn quá đỗi mê hoặc, dẫu hắn có nhìn cô bao nhiêu lần như thế này cũng không thể nào khiến hắn mãn nguyện. Sức hút của cô mạnh như một cơn lốc xoáy, cuốn hắn bay lên không trung rồi lạnh lùng rơi xuống.



Cảm giác rất đau, không thể lột tả!



Sau bao phen hành hạ cô đến mức ngất lịm đi ngay trên giường, thì liệu hỏi răng cô có bao dung mà rộng lòng tha thứ cho hắn?



Những dòng suy nghĩ thay nhau dằn xéo, dẫm đạp lên tâm trí khiến hắn thở dốc mệt mỏi. Hắn ôm lấy mặt mình, một lúc ngồi gục xuống sàn. Mái tóc nâu của hắn rối bời rồi rơi ra lộn xộn. Không gian xung quanh rất tĩnh mịch, thứ sót lại duy nhất ngoài tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi qua thì chỉ còn tiếng hắn đều đặn thở ra thật nặng nề. Trạch Lam căng mắt khó tin, cô hoang mang trong lòng: "Anh ta làm sao thế kia? Đau ở đâu sao chứ? Hay là...lại phát bệnh?"




Đôi mắt hắn hẹp lại, tia mắt chịu đựng hơi rung chuyển một lần. Hắn kiềm nén nhìn cô, lần nữa nói bằng chất giọng đã bị khàn đục đi gấp nhiều lần: "Dù là với bất kì ai, tôi cũng không cho phép cô xem họ là một nơi thoải mái để dựa vào. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể dựa vào tôi...."



"...chỉ một mình tôi!"



Câu nói vừa hết, Trạch Lam phải cong lưng ưỡn ngực khi ngón tay hắn đột ngột đâm sâu vào. Vách thịt ướt sũng kiềm kẹp ngón tay hắn, rút ra cắm tới lại kéo theo tiếng động đầy dâm mị. Hơi thở hắn hầm hập nhả ra như tiếng gió bão lùa qua màn cửa. Cố gắng nhẫn nại thêm đôi chút, hắn rút ngón tay ra rồi lại thình lình chọc sâu đỉnh điểm.



"A...!" Trạch Lam không nhịn được ngốc đầu kêu lên một tiếng. Sau đó lại nằm vật ra nệm mà thở dồn dập. Thần trí cô bỗng chốc trở nên điên đảo, hệt như con thuyền bị tràn ra biển khơi. Mặt biển dậy sóng kinh hoàng, đánh tan con thuyền bé nhỏ ấy chìm sâu xuống lòng đại dương tối tăm ảm đạm. Đến khi ngón tay hắn liên tục đỉnh vào bên trong cô, cô không thể kham nổi mà lắc đầu kêu la.



Giang Triết Hàn hạ mặt nuốt hết âm thanh mị hoặc đó từ cô. Cô nhíu mày, lòng thấy hỗn độn vô cùng. Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, hắn đã hết lần đến lần khác hôn cô. Những cái hôn chứa đựng đủ mọi cảm xúc, từ giận dữ, đau lòng, cho đến mang tính chiếm hữu cực đại. Đôi môi mỏng từng bạc tình để lại trên người cô những dấu vết nhẫn tâm, giờ đây lại nhẹ nhàng chạm lên từng vị trí trên cơ thể cô.



Đầu lưỡi hắn như một thứ xung điện, liếm nhẹ ở nơi nào cũng làm cho cô co rút cả người mà cắn môi kêu rên trong thanh quản. Hắn hạ thấp dần xuống bên dưới người cô, bàn tay nắm chặt hai bên đùi mà nâng lên dang rộng. hoa huy*t một lúc bị tách ra, cánh hoa thịt ướt át lộ ra mồn một. Hắn đưa lưỡi nếm nhẹ hương vị nơi đó một lần, lập tức toàn bộ cơ thể trong tay hắn giật lên kịch liệt. Vách thịt bên trong không chịu nổi kích thích liền tự co thắt rồi thít chặt, khiến dịch thuỷ chảy ra mỗi lúc một nhiều.



Hắn há miệng, đầu lưỡi trơn dài khẽ chọc vào tâm điểm, một lực vừa đủ quét nhẹ từ dưới lên trên, mang dòng dịch thuỷ mới vừa tuôn ra cho vào khoan miệng, chậm rãi thưởng thức. Cả cơ thể Trạch Lam như mất dần sức lực, tay chân cô từ lúc nào đã trở nên mềm nhũn. Cô nằm yên như một con cá chết được đặt trên thớt, không thể kháng cự dù là trong suy nghĩ.



Giang Triết Hàn dùng tay tách rộng hoa huy*t, đầu lưỡi điêu luyện ấy nhắm thẳng cửa hang mà tiến thẳng vào trong. Vách thịt nhạy cảm lại trơn ướt vô cùng, đầu lưỡi hắn nông sâu ra vào bao phen cứ bị nó siết chặt. Trạch Lam cơ hồ giẫy giụa,toàn thân dâng lên cảm giác nóng rực. Thứ cảm giác nguyên thuỷ này như đang muốn thiêu rụi cô trong từng giây từng khắc.



Một tay hắn dùng sức kiềm kẹp cơ thể cô, khi thấy cô sắp không chịu được mà vùng vẫy muốn xuất ra ngoài. Cơ thể nhỏ nhắn của cô run lên một cách mãnh liệt. Toàn bộ sức lực của cô trong một lúc như bị hắn rút đến cạn kiệt. Thần trí cô mơ màng như bị thổi bay lên tận không trung, trôi lơ đãng không một điểm dừng. Cô cảm giác mọi tế bào trên người cô đang chực chờ bị tan ra thành nước, chỉ có thể yếu ớt phát ra vài âm thanh kêu rên vô nghĩa. Hắn trườn lên trên thân người cô, áp sát một cách tuyệt đối. Năm ngón tay đan vào tóc cô, làm rơi ra một vài chiếc kẹp đang ghim trong đấy. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô, sự trầm đục trong đôi mắt hắn bị nhấn sâu xuống tận cùng bởi những thứ đẹp đẽ nhất trên cơ thể cô. Một cái chạm môi thật nhẹ lên chóp mũi của cô, rồi ngậm lấy vành tai đỏ ửng. Hắn buông giọng thì thầm: "Đêm nay, hãy cho tôi thấy sự mềm yếu nhất ở bên trong cô..."