Ám Hương

Chương 73 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Chạy đi..."



"Tôi đã bảo...cô chạy đi kia mà! Còn quay lại làm gì hả?"



"Nếu bây giờ cô không đi, người chết...sẽ là cô đấy!"



"Không được! Đừng mà...Bỏ tôi ra..." 



Trạch Lam nằm trên giường, trong cơ mê sảng, cô liên tục kêu rên một cách đầy hoảng loạn. Mười ngón tay ra sức cấu chặt vào chăn bông, hai chân cứ chốc chốc lại giẫy đạp không tự chủ.



Tố Dĩ Dĩ ngồi bên cạnh, cố gắng kiềm chặt cơ thể cô, vừa khóc vừa gọi: "Trạch Lam! Ổn cả rồi...Cậu nghe thấy không? Là mình, Dĩ Dĩ đây.."



Trong nhận thức mơ hồ, Trạch Lam như một con nai nhỏ đang cố dùng hết sức lực mà trốn khỏi cơn ác mộng khủng khiếp ấy. Nó tối đen như mực, hệt như một con quái thú khổng lồ cứ không ngừng nuốt chửng lấy cô. Suýt chút nữa thôi, cô đã hoàn toàn bị đánh bại. Trong giây lát, hai mắt cô mở trừng trừng nhìn thẳng lên trần nhà. Ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng mới xoa dịu được góc tối tăm lạnh lẽo trong lòng cô.



Cả người ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc nhỏ cứ bết dính vương trên trán cô. Gương mặt có vài vết xây xước nhỏ dần giãn ra, cô chậm rãi khép hờ hai mắt mà bắt đầu ổn định nhịp thở. Hàng mi còn đọng lệ ướt hơi rung lên, cô quả thực vừa trải qua một cơn mộng mị kinh hoàng nhất đời mình.



Tố Dĩ Dĩ lúc này mới mừng rỡ, cô siết chặt bàn tay của Trạch Lam mà nói: "Cậu tỉnh dậy rồi! Tốt quá! Ổn rồi...thật là ổn rồi!"



"Dĩ Dĩ..." giọng Trạch Lam mệt mỏi cất lên một cách thều thào. Ánh nhìn đờ đẫn thoáng quan sát xung quanh, cách đó không xa là bóng lưng trong chiếc áo sơmi trắng đang luôn tay dọn dẹp gì đó trên bàn.



Trong trí nhớ còn sót lại, từ sâu trong tiềm thức đột nhiên nói với cô rằng, bóng lưng cô đang nhìn thấy là ai. Cánh môi khô ráp hơi hé mở, cô cất giọng yếu ớt khẽ gọi: "Giang Triết Hàn..."



Bất chợt, bóng lưng ấy xoay lại. Không phải là gương mặt lạnh lùng, không phải là ánh mắt ngang tàn. Cũng không có giọng nói lãnh đạm nào ở đây. Đàm Chiêu đi gần đến bên giường, tay chỉnh gọng kính mà nói: "Triết Hàn vẫn còn đang nghỉ ngơi. Khác với cô, anh ấy bị thương rất nhiều."



Hai mắt Trạch Lam hơi hẹp lại, trong lòng bỗng dưng dâng lên một sự bất an kỳ lạ. Nhìn vào nét mặt đầy thắc mắc đó của cô, Đàm Chiêu ngồi xuống bên giường, thuần thục ghim nhẹ kim tiêm vào tay cô.


Lòng bàn tay to lớn của hắn vô lực siết lấy tay cô, như níu kéo, lại như muốn chiếm giữ. Hắn cất giọng trầm thấp, nghe qua vẫn còn khá mệt mỏi.



"Cô vừa khóc sao chứ?"



Hai mắt Trạch Lam căng ra kinh ngạc, cô bối rối muốn giật tay khỏi hắn, nhưng hắn vừa tỉnh dậy đã liền giở thói ngang ngược, trong đôi mắt hẹp dài của hắn không hề có ý đùa giỡn. Cô nuốt nước bọt cố bình tĩnh, vừa gỡ lấy tay hắn cô vừa cáu gắt: "Anh lại điên cái gì vậy hả? Bỏ tôi ra..."



Rãnh môi lạnh lẽo của Giang Triết Hàn khẽ cong nhẹ, hắn bất ngờ đưa tay lướt ngang qua khoé mắt còn ướt của cô. Vầng trán ưu tú hơi nhướng lên, hắn nói: "Rõ ràng cô vừa khóc trước mặt tôi, mắt cô vẫn còn sưng đỏ nên đừng cố bướng mà chối cãi!"



"Anh đúng là kẻ điên mà...bỏ ra!" Trạch Lam mặc kệ lời nói của hắn, cô chỉ chăm chăm vào việc muốn thoát khỏi hắn ngay lập tức. Đến cả cô còn không hiểu vì sao bản thân lại rơi nước mắt, đừng nói đến việc hắn hỏi cô khóc là vì lí do gì. Cô sẽ hoàn toàn mù tịt mà không biết đường đáp trả.



Trong một vài giây, Giang Triết Hàn chỉ im lặng nhìn cô đang bất lực kháng cự trong tay hắn. Rồi đột nhiên, hắn mơ hồ hỏi cô: "Tại sao lúc đó cô không bỏ chạy? Tại sao...còn quay lại với tôi làm gì?"



"Sao...sao chứ?" Trạch Lam bất ngờ bị câu hỏi hắn làm cho lúng túng. Âm thanh mà hắn vừa phát ra nghe qua rất đổi nhẹ nhàng, nhưng lại kỳ lạ tạo cho người ta một thứ áp lực nặng nề khó tả. Tầm nhìn có phần nhạt nhoà của cô như bị hút vào tia mắt phức tạp tận cùng kia của hắn. Cô thở mạnh dần, cúi mặt không dám nhìn thẳng mà bối rối đáp: "Tôi không tàn độc như anh, không đủ nhẫn tâm trông thấy một người kêu đau quằn quại đến chết..."



Giang Triết Hàn tập trung dồn mọi suy nghĩ về Trạch Lam, nhìn vào gương mặt né tránh đó của cô, hắn chỉ thấy trong lòng dâng lên một khối mơ hồ không trọng lực. Đầu óc hắn hệt như trôi dạt trong không trung, hắn thấy toàn thân nhẹ bổng nhưng lý trí lại quá đỗi nặng nề.



Hắn siết nhẹ bàn tay đang rung lên của cô rồi đặt trên ngực mình, thản nhiên nói: "Hôm nay tôi đã cứu cô như vậy, cô vẫn còn nghĩ tôi đủ nhẫn tâm với cô thêm bao nhiêu lâu nữa? Giây phút đó, cô không muốn tôi chết! Tôi cũng thế...tôi thực sự thấy sợ đến mức chỉ muốn gào lên khi cô rời khỏi tôi càng lúc càng xa! Tôi không phải sợ chết, tôi chỉ sợ cô rời xa tôi mà thôi...Trạch Lam, tôi..."



Ngay khi câu nói ngập ngừng của hắn đang trực chờ để hoàn chỉnh, thì bất chợt Trạch Lam mạnh tay giằng co với hắn. Vô tình lại động vào vết thương trên vai hắn, khiến hắn nhíu mày thở dốc mà kêu đau một tiếng.



"Anh không sao chứ? Tôi không cố ý...Có sao không?" giọng Trạch Lam hốt hoảng kêu lên. Bàn tay cô cứ lúng túng muốn chạm vào hắn nhưng lại không dám. Đến khi trông thấy trên mảnh băng trắng kia có một chấm đỏ đang dần hiện rõ. Ban đầu chỉ bằng một hạt đậu, nhưng sau đó lại nhanh chóng lan rộng ra thành một mảng lớn. Cô sợ hãi, lo lắng mà thốt lên: "Chảy máu...Vết thương chảy máu rồi! Để tôi đi gọi người vào giúp anh thay băng...Cố đợi một chút!"



Giang Triết Hàn ôm lấy vết thương nhăn mặt mà thở nặng nhọc, hai mắt khép hờ chỉ biết lặng nhìn thân ảnh khập khiễng của Trạch Lam đang xa dần về phía cửa. Đến khi cô rời đi, hắn mới mệt mỏi mà nằm ngã đầu ra sau, cơ hồ thở dài đầy mâu thuẫn.



"Vừa rồi...mình đang tính nói cái quái quỷ gì kia chứ?"