Ám Hương
Chương 74 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
"Cậu chắc tai nạn của Giang Triết Hàn là có kẻ giấu mặt nhúng tay vào?" giọng Giang Cẩn Quỳ cao lên đầy kinh ngạc. Điếu xì gà kẹp trên tay anh khẩy nhẹ một lần, anh chấp tay nheo mắt suy nghĩ.
Tá Đằng đứng nghiêm người, hắn gật đầu rồi nói tiếp: "Lúc đó tôi dự tính sẽ nán lại quan sát tình hình đôi chút, nhưng đám người của Giang Triết Hàn kéo đến tôi đành phải lánh mặt. Nhưng xem ra tình hình của anh ta không tệ cũng chẳng ổn, bị thương khá nhiều."
Giang Cẩn Quỳ ngã lưng ra sau, một chân đạp nhẹ vào cạnh bàn khiến chiếc ghế xoay sang một hướng. Nhìn ra cửa sổ, anh nhíu mày tự hỏi: "Cũng còn may là hắn ta chưa chết, nếu không người làm anh như tôi cũng thấy tiếc lắm!"
Im lặng một lúc, điều gì đó chợt loé lên trong đáy mắt thâm sâu, anh mới chậm rãi nói: "Gọi Quân Nhu lên đây gặp tôi một chút."
"Vâng! Thưa ông chủ." Tá Đằng cúi người rồi rời khỏi phòng. Đi dọc lối hành lang, qua phía sảnh đối diện, hắn vô tình nhìn xuống bên dưới, nơi hành lang dãy phòng mà Quân Nhu đang ở. Hắn thấy cô vừa đi vừa ôm lấy cổ tay phải, bộ dạng trông có vẻ khá khẩn trương.
Hắn đứng từ trên sảnh, lớn tiếng gọi lên thật to: "Ngô Quân Nhu!"
Bước chân đang sải nhanh của Quân Nhu phút chốc khựng lại, cô nhăn mặt mà thầm chửi trong miệng: "Chết tiệt! Đúng là xui xẻo mà..."
Chỉ sau đó một giây, lập tức cơ mặt cô giãn ra. Giữ một thái độ bình tĩnh, cô quay mặt nhìn lên phía Tá Đằng. Chỉ ngắn gọn hỏi: "Có chuyện gì?"
Hai mắt Tá Đằng hơi nheo lại, tia mắt nghi hoặc đó của hắn bỗng dưng khiến Quân Nhu thấy có chút lo lắng. Không hề có ý định tiến lại gần cô, hắn vẫn đứng nguyên vị trí trên cao mà lớn tiếng: "Cô bị thương à?"
Một tiếng sét như vừa nổ ngang tai Quân Nhu, có câu có tật thì giật mình quả chẳng sai. Ánh mắt cô thay đổi, lộ vẻ né tránh, cô cố tỏ ra bình thản mà đáp: "Không có gì! Chỉ sơ ý một chút va phải thứ sắc nhọn. Không còn gì thì tôi đi đây!"
"Chờ đã!" giọng nói Tá Đằng lần nữa bất chợt làm Quân Nhu dừng bước. Cô không quay lại nhìn hắn, hắn im lặng đôi chút rồi nói: "Ông chủ muốn gặp cô."
Hai từ "ông chủ" thoáng làm thần kinh Quân Nhu dâng lên một phen rung chuyển. Cô cảm thấy toàn thân như bị lắp đầy một mối lo sợ nào đó lớn đến mức làm tay cô phải vô thức siết chặt lại. Đợi đến khi bóng dáng Tá Đằng khuất dạng, cô mới hồi hộp mà trông theo nơi hắn vừa đứng. Lòng lại hoang mang tự hỏi.
"Có phải...mình bị phát hiện không?"
Đứng trước cửa phòng hồi lâu, Quân Nhu vẫn chưa đủ can đảm để đưa tay gõ cửa. Cô căn bản rất sợ Giang Cẩn Quỳ nổi giận, giây phút đó cô không thể đem hình ảnh đáng sợ ấy của anh vào trong đáy mắt mình. Anh có thể không chút do dự khi bắn chết cô gái vừa mới lên giường vơi mình chỉ vì không hài lòng, con người của anh có lẽ là chưa bao giờ thấy đắn đo suy nghĩ về những việc mình đã làm.
"Cô không muốn tôi chạm vào cơ thể cô...như đã làm với Lưu Trạch Lam sao?"
"Không muốn à?!"
Vừa nói, Giang Cẩn Quỳ vừa dùng tay kéo lệch chiếc áo của Quân Nhu xuống, một bên bờ vai trắng ngần lộ ra. Anh điên cuồng áp sát cơ thể cô, hạ mặt cắn vào xương vai đẹp đẽ kia một cái khá mạnh.
Quân Nhu vừa đau vừa hoảng loạn, cô vùng vẫy dưới sức ép của anh nhưng vo ích. Đôi tay to lớn của anh hệt như hai cổ máy hoàn hảo, nó dễ dàng kiềm hãm toàn bộ sức lực của cô, ép buộc cô phải cam chịu không đường trốn chạy.
Bàn tay không tiếp tục giữ lấy cổ của Quân Nhu di chuyển sang bên vai, cố ý kéo mạnh để chiếc áo thun của cô bị xô lệch đến suýt rách. Nơi cổ áo có đính vài hạt cườm đen cà vào nơi hõm vai, tạo nên vô số dấu tích trầy xước đỏ ửng.
"Không...đừng mà! Ông chủ...tôi xin ngài..."
Quân Nhu cơ hồ ngửa đầu mà kêu la, hai tay cố gắng đẩy vào vai Giang Cẩn Quỳ thật nhiều lần. Cô như rơi vào mất kiểm soát, chỉ biết vùng vẫy hai tay khiến toàn bộ đồ dùng trên bàn làm việc của anh rơi đổ xuống sàn. Âm thanh hỗn loạn, không khí ngột ngạt dường như bức lấy cô đi đến đường cùng.
Ngón tay thon dài của Giang Cẩn Quỳ như một con thú hoang cứ hung hãn trượt trên da thịt cô. Luồn nhanh vào dưới lớp áo, mau chóng sờ nắn bên ngực đang căng lên vì hơi thở đầy gấp gáp. Cánh môi kia mang theo hơi say từ men rượu như thể thấm sâu qua từng lớp biểu bì trên da cô, mang đến cô những cơn rùng mình không thể tự chủ.
Đầu óc cô bỗng chốc quay cuồng, mọi thứ xung quanh chẳng thể nào xác định rõ. Cô không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, càng không biết vì sao Giang Cẩn Quỳ lại có thể tàn nhẫn đối xử với cô như vậy. Anh rõ ràng biết rõ tình cảm của cô dành cho anh, anh không đáp lại còn tự tay chà đạp, ô nhục nó không chút thương xót. Cô cắn môi tự trách vì sao bao nhiêu năm qua, cô chẳng thể từ bỏ anh dù chỉ một lần.
Giang Cẩn Quỳ gặm nhắm nơi chiếc cổ còn lưu lại dấu tay của mình rồi chợt ngưng lại. Anh khép mắt, chỉ thấy trong lòng không hề có tí hài lòng hay thoả mãn. Lồng ngực anh căng lên, dồn ép một hơi thở thật mạnh phóng thẳng ra ngoài.
Ngay lúc này, anh chỉ thấy người con gái trong tay anh đang khóc đến toàn thân rung lên. Sự hứng thú trong anh từ ban đầu căn bản là không hề tồn tại, chẳng qua hành động xảy đến là do nóng giận nhất thời.
Bất chợt, từ bên ngoài cửa, truyền đến một vài tiếng gõ, sau đó là giọng nói của một tên thuộc hạ.
"Ông chủ! Tiểu thư đến gặp ngài!"