Ám Hương

Chương 84 :

Ngày đăng: 21:26 20/05/20


Hello mọi người!



Mọi người ơi mọi người ơi! Mọi người ăn Tết như thế nào rồi nè?



Sr mọi người coco không thể chúc mọi người vào đêm giao thừa được. [ vì bị chó cắn ]:))



Đến hôm nay mới lên xong chương mới cho mn đây ạ.



Dù hơi muộn nhưng coco vẫn chúc mn một năm mới thật tràn sung túc, đầy may mắn, tiền xài không biết để đâu cho hết nha!



"Mọi thứ sắp xếp xong chưa?"



Tôn Nghị hỏi, Dư quản gia gật đầu: "Thưa cậu, xong cả rồi! Ngày hôm qua tôi đã hẹn lịch khám cho con bé."



"Được rồi!"



Dư quản gia cúi đầu lần nữa, chỉ mới quay người bước đi thì chợt Tôn Nghị lại hỏi: "Chờ đã, ông có thấy Liêu Tống đâu không?"



"Sáng nay tôi có gặp cậu ta ở bếp. Sau đó thì không biết thưa cậu." Dư quản gia đáp.



Hai mắt Tôn Nghị tối lại vài giây, trong suy nghĩ rộ lên đôi phần dò xét. Thời gian gần đây, anh quả thực cảm thấy ở Liêu Tống có gì đó rất lạ. Hắn thường xuyên vắng mặt một cách khó hiểu, chẳng rõ là đi đâu và làm gì, nhưng bộ dạng không mấy thoải mái.



Ngay lúc này, sau một góc tường, Liêu Tống đang nghe một cuộc gọi. Người bên kia nói gì đó, hắn chỉ gật đầu rồi nói ngắn gọn: "Tôi biết rồi!"



Hắn cầm điện thoại trên tay, xoay lưng bước ra khỏi góc đó. Nhưng thình lình giật mình vì vừa ngoảnh mặt đã gặp phải Tôn Nghị.



Anh đứng cách hắn độ vài bước chân, ánh mắt sắc bén đầy nghi hoặc. Tuy vậy, sự bình tĩnh của Liêu Tống nhanh chóng được lấy lại. Hắn cúi người, thận trọng lên tiếng: "Cậu Tôn..."



Nhướng mày một chút, Tôn Nghị nhìn nhanh qua bàn tay vừa rất nhanh cất điện thoại vào túi quần. Vẻ mặt anh lạnh tanh, đều đều cất giọng hỏi: "Nghe điện thoại sao?"



Yết hầu vô thức trượt dài, Liêu Tống cảm thấy cổ họng mình như thể bị rút cạn hết nước bọt. Hắn vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng đáp: "Vâng thưa cậu!"



Đôi chân Tôn Nghị bắt đầu di chuyển, anh đi đến gần hơn với Liêu Tống. Dừng lại ngang hàng với hắn, liếc nhìn sang hắn đôi chút, anh nói: "Bảo trọng một chút, khí sắc của cậu dạo này trông không ổn lắm! Có gì muốn nói không?"



Hai mắt Liêu Tống thoáng chốc hơi căng ra, đồng tử co lại thành một khối hỗn độn. Hắn cười cười, nhìn thẳng vào Tôn Nghị mà đáp: "Không có thưa cậu!"



"Thôi nào Đại Liêu!" giọng Tôn Nghị bỗng dưng cao lên, anh nhếch môi một cái, nói tiếp: "Chỉ là quan tâm thông thường, người nhà với nhau, cậu không cần phải căng thẳng đến mức tuôn cả mồ hôi thế kia."



Nghe vậy, Liêu Tống liền đưa tay lau lau lên trán: "Căng thẳng gì chứ? Chỉ là hôm nay tôi thấy hơi nóng bức mà thôi. Cậu Tôn, cậu nghĩ nhiều rồi!"




Liêu Tầm sợ hãi hỏi: "Tứ thiếu, ngài ổn chứ?"



Một tay tì mạnh lên hai bên thái dương, Giang Triết Hàn khó khăn gằn giọng: "Mau, trở về khách sạn!"



Nhìn khí sắc cùng bộ dạng đáng sợ đó của hắn, Liêu Tầm không dám mở miệng hỏi thêm, liền nhấn chân ga lao đi thật nhanh.



Tình hình dường như càng lúc càng tệ, khi mà vừa về đến cửa khách sạn thì Giang Triết Hàn đã suýt khuỵu xuống vì bước chân không vững. Liêu Tầm cùng một tên khác phải đỡ lấy hắn mới lên đến được phòng riêng.



Vừa đến trước cửa phòng, Đàm Chiêu đã nhanh chân đi đến. Anh quan sát qua tình trạng của Giang Triết Hàn, liền biết ngay vấn đề hắn đang gặp phải là gì. Anh đỡ lấy bên vai của hắn, khẩn trương nói: "Nhanh lên, đỡ anh ấy vào trong..."



Lúc này, đồng hồ điểm đúng 9 giờ 30 phút. Trạch Lam vừa bước ra từ phòng tắm, cô vốn dĩ dự định rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng lại kinh ngạc khi thấy sự việc đang diễn ra trước mắt mình.



Giang Triết Hàn nằm trên giường, người đã trút bỏ áo vest khiến lớp áo sơmi bên trong bị ướt đẫm lộ rõ. Khí sắc hắn tái nhợt, hơi thở cũng nặng nhọc vô cùng. Và dường như hắn đang thấy khó chịu, hoặc là đau đớn ở nơi nào đó. Mà cứ thoáng chốc, hai tay hắn lại cấu chặt xuống tấm ga nệm mà nhíu mày nhăn mặt.



"Anh ta...anh ta làm sao thế?"



Trạch Lam hốt hoảng hỏi, cô đứng sát bên giường, căng thẳng đến mức vô thức siết lấy mảnh áo khoác trước ngực đến méo mó. Bên tai cô cứ không ngừng truyền đến hơi thở đầy khó khăn của Giang Triết Hàn. Cô chẳng hiểu là do đâu, mà ngay bây giờ cô lại thấy lòng dạ mình nóng như lửa đốt xuyên tâm.



Lo sợ vô cùng!



Đàm Chiêu nhanh tay mở lấy chiếc cặp của mình, định liều lượng thuốc mà nói: "Giúp tôi tháo bỏ caravat của anh ta ra, nới rộng cổ áo, phải để cơ thể anh ta thoáng hơn thì mới giảm bớt cơn khó chịu..."



Trạch Lam không nghĩ nhiều, nghe vậy liền lập tức làm theo. Cô nhanh nhẹn rút bỏ caravat của Giang Triết Hàn, cởi đi vài khuy áo rồi phanh rộng. Cô hơi căng mắt, vì quả thực trên người hắn đang đổ rất nhiều mồ hôi.



Cô chợt sợ hãi khi nghĩ đến trường hợp hắn lại phát dược? Nghĩ đến mức thất thần mà đôi tay cứ lơ lững giữa khoảng không. Trong phút chốc cô rụt tay về, ánh mặt chứa đầy sợ hãi mà hỏi: "Có phải...anh ta lại..."



"Không phải!"



Đàm Chiêu đáp, cắt ngang dòng thắc mắc của cô. Anh vén cao tay áo của Giang Triết Hàn, thuần thục cắm mũi tiêm vào tay hắn rồi nói: "Là chứng dị ứng hải sản! Đặc biệt là cua, cơ thể anh ta phản ứng nghiêm trọng nếu vô tình ăn phải. Nếu không cứu chữa kịp thời, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."



Hai mắt Trạch Lam thoáng dịu lại, cô ngồi sát lại bên cạnh Giang Triết Hàn, đưa tay giữ lấy mảnh bông gòn mà Đàm Chiêu vừa để lên sau khi rút kim tiêm khỏi cánh tay hắn. Cô nhìn hắn, rõ ràng hắn đang rất đau đớn và khó chịu. Người hắn nóng như lửa, da thịt còn bị ẩm ướt bởi lớp mồ hôi còn đọng lại.



Trạch Lam nhẹ nhàng vén gọn mái tóc rũ rượi đang vương trên mặt Giang Triết Hàn, thuận tiện dùng ống tay áo của mình lau khô qua gương mặt của hắn. Cô mơ hồ hỏi: "Anh ta không biết bản thân dị ứng với thứ đó sao chứ? Ăn vào để ra nông nổi khổ sở thế này..."



Đàm Chiêu cất gọn lại mọi thứ trong cặp, lột bỏ găng tay, tháo lấy cặp kính xuống mà dùng khăn lau nhẹ. Đeo trở lên, anh nghiêm giọng nói: "Người như Triết Hàn chẳng lẽ không đủ thông minh, biết mình dị ứng nặng lại còn tự rước nó vào người sao?"



Bàn tay đang lướt trên trán Giang Triết Hàn chợt khựng lại, Trạch Lam ngẩng mặt nhìn về phía vị bác sĩ trẻ. Trong đầu dâng lên sự ngạc nhiên, cô ấp úng: "Ý anh là...anh ta bị kẻ khác lén bỏ thứ đó vào trong thức ăn?"