Ám Hương
Chương 85 :
Ngày đăng: 21:26 20/05/20
"Triết Hàn, ra đây!" giọng nói của Giang Cẩn Quỳ khẽ gọi, anh đứng nép sau cửa phòng của Giang Triết Hàn, trên tay là một hộp thức ăn còn nóng hổi.
Giang Triết Hàn nghe thấy, liền bỏ ngay quyển sách đang đọc xuống mà chạy ngay ra phía cửa. Hắn kéo tay Giang Cẩn Quỳ vào bên trong, chốt cửa cẩn thận.
Ngồi xuống giường, Giang Triết Hàn háo hức nhìn vào thứ đang toả hương thơm nức kia, phấn khích hỏi: "Anh cả, hôm nay là món gì mới sao? Thơm quá!"
Giang Cẩn Quỳ chậm rãi mở nắp hộp, cười cười nhỏ giọng: "Chả viên Tứ Xuyên, vừa mới ra lò!"
"Chẹp chẹp.." Giang Triết Hàn chép miệng, đôi mắt sáng lên vì thèm. Cứ mỗi buổi tối thứ ba, Giang Cẩn Quỳ lại lén mua về một ít thức ăn mà anh thuận đường đi lại trên phố sau giờ học thêm đem đến cho đứa em trai của mình.
Giang Triết Hàn cầm lấy một xâu chả viên còn đang bốc khói, quệt vào một ít nước sốt cho ngay vào miệng. Hắn thực sự thích thú với món ăn này, ăn liền một lúc ba xâu không nghỉ.
Nhìn trên mép môi hắn dính đầy nước sốt, Giang Cẩn Quỳ buồn cười mắng: "Triết Hàn, năm sau lên sơ trung rồi mà em vẫn chưa chịu lớn sao? Ăn uống cẩu thả như thế có cô gái nào dám lại gần chứ?"
"Anh cả..." giọng Giang Triết Hàn hơi ngọng ngịu khó nghe vì đang bận nhét đầy chả viên trong miệng. Hắn nhòm nhoàm nói: "Món này phải nói tuyệt nhất trong các món mà anh đã mua về! Lần sau, anh mua nhiều thêm chút nữa, em mang sang cho mẹ và Mỹ nhỏ..."
"Điên sao? Em tự khai với mẹ rằng em dám ăn những món vặt vãnh lề đường này à? Mẹ mà biết anh mua về cho em, sẽ mách bố..."
Giang Cẩn Quỳ cóc nhẹ lên đầu Giang Triết Hàn một cái, đanh giọng mắng nhỏ. Giang Triết Hàn né tránh, hắn bật cười: "Đùa...đùa một chút! Anh không cần quá căng thẳng như vậy chứ."
"Dám đùa như vậy với anh? Để xem anh có đánh em nôn ra chỗ chả viên em vừa ăn không?" vừa nói, Giang Cẩn Quỳ vừa kéo lấy cổ của Giang Triết Hàn mà siết vào cánh tay. Dự định muốn chọc ghẹo thằng em mình một tí nhưng đột ngột Giang Triết Hàn ho lên sằng sặc. Ban đầu anh còn nghĩ là hắn giả vờ để chạy trốn, nhưng có vẻ không phải.
Giang Triết Hàn ho mỗi lúc mỗi nhiều, đến mức chỗ chả viên chưa kịp nuốt văng hết cả ra ngoài. Tay hắn đập xuống mặt nệm rất mạnh, hơi thở cũng khò khè kì lạ.
Buông hắn ra, Giang Cẩn Quỳ mới tá hoả khi trông thấy sắc diện của hắn. Mặt mũi hắn tái nhợt, người bắt đầu nóng dần, lại còn tuôn mồ hôi ướt đẫm. Hắn nằm gục xuống nệm, liên tục kêu rên rất đau đớn.
"Triết Hàn, em...em làm sao vậy hả?"
"Khó...khó chịu...quá!" giọng Giang Triết Hàn một lúc khàn đặc đến mức khó nghe. Hắn chỉ nói được vài ba từ rồi lại nằm vật ra giường mà kêu đau quằn quại.
Muốn bước xuống giường để đi vào phòng tắm, nhưng dường như cơn đau đang kéo đến dồn dập. Hành hạ hắn đến mức không thể đứng vững mà ngã nhào ra sàn nhà.
"Triết Hàn!"
Giang Cẩn Quỳ hốt hoảng hét lên, anh chạy đến đỡ lấy hắn. Nhận thấy sự việc đã thực sự tồi tệ, anh mới liền tức tốc chạy vụt sang phòng của Giang Cầm mà đập cửa kêu la.
"Bố, bố ơi..."
Bên trong, Giang Cầm vừa mới chợp mắt được một lúc. Bản thân ông là người rất nghiệ khắc và quy củ, nên khi nhìn lên đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm mà Giang Cẩn Quỳ vẫn ồn ào, ông hết sực bực tức mà quát.
"Đã mấy giờ rồi, không ngủ còn đi quấy rầy người khác! Về phòng cho ta..."
"Không...không được! Bố ơi....Triết Hàn...em ấy có chuyện rồi!" Giang Cẩn Quỳ bên ngoài vẫn nức nở sắp khóc. Anh vừa tính đập cửa tiếp nhưng cánh cửa đã lập tức mở toang khiến anh suýt chút ngã vồ ra phía trước.
Nắm chặt vai của anh, Giang Cầm căng thẳng hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì vậy? Hai bố con ông lúc nào cũng thế. Trễ rồi, có việc gì thì để mai nói..." Trịnh Y Dao bước đến, gương mặt vẫn còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ vừa rồi. Bà cũng bị tiếng ồn của Giang Cẩn Quỳ khiến cho thức giấc.
Nhìn sắc mặt đáng sợ đó của bố mình, Giang Cẩn Quỳ sợ đến rung cầm cập, miệng lấp bấp: "Triết...Triết Hàn...bị đau! Rất đau..."
"Cái...cái gì!?" giọng Giang Cầm cùng lúc cất lên một cách đầy cả kinh, Trịnh Y Dao lo lắng đến tay chân run run mà hỏi: "Em con đang ở đâu?"
Giang Cẩn Quỳ cố giữ giọng, sợ sệt đáp: "Trong...phòng..."
Vừa dứt câu, ngay lập tức cả Giang Cầm và Trịnh Y Dao đã tiến thẳng ra lối hành lang. Bỏ lại Giang Cẩn Quỳ đứng đó chết đứng như kẻ mất hồn. Vốn dĩ anh biết rõ từ nhỏ Giang Triết Hàn luôn là đứa được bố mẹ yêu thương hết mực. Nếu lần này hắn xảy ra cớ sự gì nghiêm trọng, anh quả thực không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ ra sao dưới sự nóng nảy và nghiêm khắc cực đoan của Giang Cầm.
Bước chân chạy hối hả trên dãy hành lang thoáng chốc khiến cả không gian trong dinh thự bị khuấy động. Mọi người ai nấy cũng đều ra khỏi phòng, đi theo xem xét sự việc gì đang diễn ra.
Giang Cầm mở tung cửa phòng, vừa vào đã thấy Giang Triết Hàn một thân một mình nằm trơ trọi giữa sàn nhà. Đầu tóc hắn rối bù, mặt mũi đã chuyển sang trắng bệch, cả lồng ngực như đang căng ra sắp nứt vì hô hấp của hắn đang khó khăn vô cùng.
Ôm lấy mặt con trai, Trịnh Y Dao sợ đến mức bật khóc: "Triết Hàn, là mẹ đây! Còn làm sao thế này hả? Triết Hàn...."
Hắn cười: "Không kịp để né tránh nữa rồi!"
Vừa nói hết câu, gương mặt ưu tú của hắn đã từ từ tiến sát lại. Gần hơn rồi gần hơn nữa, nụ hôn cháy bỏng như lửa, say như rượu nồng hết lần này đến lần khác thâm nhập sâu vào thần trí cô. Cánh môi hắn hôm nay hơi khô ráp, có lẽ là vì vừa trải qua trận dị ứng mệt mỏi vừa rồi. Trong hơi thở vẫn còn hoà lấy một ít hơi men, đẩy sự nam tính mạnh mẽ lên cao đến đỉnh điểm.
Hai tay cô cơ hồ nắm lên bả vai hắn, dùng chút lực làm điểm tựa. Phần đầu được một tay hắn giữ chặt, nhầm tránh cho cô bị đà hôn quá mạnh kia làm ngã ra sau.
Dưới nền trên đêm của Thượng Hải, thành phố sầm uất đã và đang chìm dần vào sự yên ắng của những giấc ngủ say. Chỉ có riêng nơi này, không gian lại bị náo động hơn rất nhiều lần. Của tiếng thở dốc đầy dẫn dụ, của âm thanh vụn vặt nhưng đầy ái muội phát ra từ nụ hôn cháy bỏng, và có cả tiếng nhịp tim đang dồn dập rung lên không ngừng.
Đột nhiên Trạch Lam nhíu mày thở mạnh một cái khi đứa nhỏ trong bụng cử động. Cô rời khỏi đôi môi đang say mê quấn lấy mình, nhìn xuống chiếc bụng nhô cao mà cảm nhận.
"Sao vậy? Không ổn chỗ nào?" giọng Giang Triết Hàn không giấu được lo lắng. Hắn có hơi khẩn trương, còn cô thì nhẹ nhàng đáp: "Không có gì, đứa nhỏ có vẻ vừa mới đạp một cái khá mạnh..."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Có lẽ vì tức giận khi có kẻ nói dối trắng trợn!"
"Hm?!"
Giang Triết Hàn lạnh giọng hừ một tiếng trong cổ họng, Trạch Lam liền ngẩng mặt nhìn hắn, cô nói như trách móc: "Không phải sao? Vừa rồi anh đã nói thế nào? Vậy mà thoắt một cái đã liền làm trái lại."
Bất ngờ trông thấy thái độ mang vẻ chẳng khác gì hờn dỗi đó của cô, trong mắt hắn lập tức dâng lên niềm khao khát bất tận. Hắn lần nưa áp sát vào cô, tay đặt lên chiếc bụng tròn trịa mà xoa nhè nhẹ.
Lông mày hắn sắc bén hơn vài phần, nơi tâm trán có hơi nhăn lại đôi chút. Hắn nói: "Em vẫn chưa hiểu hết được dụng ý trong câu nói đó của tôi sao?"
"Dụng ý?!"
Trạch Lam hơi ngẫn ra, vẻ mặt khó hiểu lại mang đến sự cám dỗ kì lạ khiến Giang Triết Hàn phải đôi lần nhẫn nại. Hắn ôm lấy cô, hai cánh tay nhanh chóng khoá trọn cơ thể cô vào lòng.
Mùi hương của cô thoang thoảng lướt qua khứu giác hắn, làm hắn chỉ muốn thế này mà hít mãi không thôi. Ngón tay hắn liên tục vẽ ra những đường đi khó đoán sau gáy cô, hắn ghé vào tai cô, thì thầm nói nhỏ:
"Bây giờ mà tôi nói của cách đây vài phút không thể tính đến lúc tôi đã hôn em. Dù là trễ một phút cũng không được tính!"
Nghe đến đây, Trạch Lam liền lấy làm uỷ khuất mà cao giọng: "Rõ ràng là ngang ngược!"
"Vừa hay ngang ngược vốn dĩ là bản tính của tôi, quá khen rồi phu nhân!"
Giang Triết Hàn giấu đi nụ cười thích thú khi hắn đặt môi áp lên nước tóc đen mượt của Trạch Lam. Hắn tham luyến rít nhẹ mùi hương đầy mê hoặc đó, đem chúng chôn sâu vào trong tâm trí mà chậm rãi thưởng thức.
Cơ thể trong tay hắn hơi cựa quậy, có lẽ là đang muốn chống đối với sự ức hiếp ngang nhiên của hắn. Hắn nới lỏng vòng tay, đưa mắt ngắm nhìn cô thật kĩ.
Gương mặt cô vừa đẹp thanh tao, lại pha chút kiều mị mơ hồ. Làn da trắng trẻo điểm lên hai gò má ửng hồng như trái chín. Bờ môi này nhìn thoáng qua cũng đủ mang đến mùi vị ngọt ngào khó cưỡng.
Hắn nắm lấy khuôn cằm nhỏ nhắn, cơ hồ nâng lên trên một chút. Góc mũi thanh tú càng thêm nổi bật. Nét mặt hắn vẫn chẳng khá hơn là bao, vẫn một vẻ lạnh lùng không thể tháo bỏ. Nhưng trong giọng nói thì khác hẳn:
"Bây giờ tôi thực sự muốn hôn em. Hôn em thật nhiều và nhiều hơn nữa! Đôi môi này của em, tôi chẳng thể nhớ đã hôn lấy bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi lần chạm vào..."
"...đều khó lòng mà rời bỏ!"
Vừa nói, ngón tay hắn vừa lướt nhẹ qua cánh môi cô một cách đầy dụ hoặc. Rồi thật từ tốn, từng chút tùng chút đem môi mình dán chặt lên môi cô thêm một lần nữa.
Say mê, nóng bỏng. Hắn rời đi vài giây để cô dễ dàng thở được, rồi lại bất chấp hôn tiếp không ngừng.
Cứ hôn rồi lại dừng, dừng rồi lại hôn. Lặp lại vài lần, đến lần thứ năm mới khiến đầu óc Trạch Lam bị hôn đến choáng váng.
Cô đẩy vào ngực hắn, cố gắng tạo khoảng cách: "Đợi đã....Tôi...không thở kịp..."
Giang Triết Hàn im lặng, đợi thêm chốc nữa hắn đã liền ghì lấy mặt cô mà áp sát lại.
"Khoan đã..."
"Như thế vẫn chưa đủ! Tôi muốn nhiều hơn nữa..."