Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 262 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Không có một ai nghĩ rằng, Cố Thần sẽ được sinh ra. Ai cũng cho rằng, sự tồn tại của hắn là không cần thiết.



Rất lâu trước kia, từng có một người phụ nữ họ Cố, cố chấp mang theo đứa con trai của mình rời đi gia tộc, tranh thủ một đường sinh cơ cho nó. Trượng phu của bà, cũng vì bà mà muốn bỏ đứa con ruột của hắn đi. Ông ấy cho rằng, đứa trẻ mất đi có thể có lại, thế nhưng người phụ nữ của bản thân, lại chỉ có thể có một, mất đi rồi thì làm sao tìm lại được nữa.



Thế nhưng bảo bà hãy từ bỏ đứa bé, làm sao có thể!



Đứa bé này có tội nghiệt gì? Vì nó quá mạnh mẽ? Vì thiên phú nó quá khủng khiếp mà gây nguy hiểm đến bà?



Cố Thần 6 tháng tuổi, đã tích tụ đủ năng lượng để sánh ngang với dị năng giả cấp B.



Đến khi người ta tìm thấy người phụ nữ, bà đã chết vì kiệt sức sau khi sinh đứa nhỏ trong một ngôi nhà gỗ giữa đêm đen lạnh lẽo.



Cố Thần 10 tuổi, đã là một vị dị năng giả cấp A.
Cố Thần 10 tuổi, đã là một vị dị năng giả cấp A.



Hắn được Cố gia nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thế nhưng suốt 10 năm, hắn không được gặp bố hắn lấy một lần. Cho dù người của Cố gia đã cố gắng che dấu, thế nhưng từ ánh mắt trốn tránh và thương hại của bọn họ, hắn biết bố hắn không muốn gặp hắn.



Còn điều gì tàn nhẫn hơn việc này?



Là hắn sai? Hay là bố hắn sai?



Chẳng lẽ hắn muốn sống là sai? Chẳng lẽ bố hắn muốn mẹ hắn sống là sai trái?



Cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, bố của Cố Thần vẫn không chấp nhận gặp mặt đứa con trai này. Ông ta tự mình kết thúc sinh mệnh vào ngày giỗ tròn 100 năm của vợ mình.




Với những kẻ có sinh mệnh dài dằng dặc như một con đường không có điểm kết thúc này, khi đã không thể nào gắng gượng chống đỡ được nữa. Thì chết đi là cách tốt nhất. Không cần phải nhớ nhung, không cần phải thương tâm.



Cái ngày mà ông ta hấp hối, Cố Thần đã quỳ gối dưới bậc thềm, cầu xin ông ta cho phép hắn được vào, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đến tận cuối ngày, cho đến khi ông ấy hoàn toàn nhắm mắt ra đi.



Như một con dao sắc bén, nó xoáy sâu vào trong tim đứa trẻ, tàn nhẫn đem trái tim nó chém thành từng miếng một, suốt 10 năm, suốt 100 năm, suốt mấy ngàn năm.



Rốt cuộc là lỗi của ai? Là ai đúng? Là ai sai?



Là lỗi của người chồng muốn bảo vệ mạng sống của vợ mình?



Là lỗi của người mẹ muốn được sinh đứa con của mình ra?



Hay là lỗi của một sinh linh đấu tranh cho sự tồn tại nhỏ bé của mình?