Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 16 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Editor: Anh Thơ



Beta: Tiểu Ốc



”Mưa rơi xuống hoa lê trong sân vắng,



Đất bùn đã rửa, hoa đã lụi



Chỉ mong tri âm hiểu lòng tân khách



Chẳng phải thị phi, chẳng hồ đồ



Ta không nguyện công danh, chỉ cầu người đừng phụ ta.”



Trong trường quay bộ phim Lĩnh Nam Hồng, Hạ Tuyền đang uống nước, nghỉ giải

lao thì Mã Nghĩ ở bên cạnh ngâm nga bài hát xướng Lý bá bá, bên trong

có một đoạn ca từ như vậy. Vốn là một bài xướng rất hay, bên trong đột

nhiên lại xuất hiện nội dung như vậy khiến cho Hạ Tuyền cũng phải chú

tâm nghe, đến khi nghe rõ nội dung thì lại muốn bật cười.



”Chỉ mong tri âm hiểu lòng khách, chẳng phải thị phi chẳng hồ đồ?”



Cô hát theo một câu, Mã Nghĩ nghe thấy thì hơi ngạc nhiên, cười hì hì khen tặng: “Chị, chị hát thật dễ nghe, có ý muốn lấn sân sang mảng ca hát

không?”



Hạ Tuyền liếc cậu một cái, nói: “Bớt nịnh nọt đi, đi rót cho chị một cốc nữa đi.” Cô kín đáo đưa ly nước cho cậu.



Mã Kiến cười hì hì cầm cố rời đi, Hạ Tuyền ngả người ra ghế, nhắm mắt

dưỡng thần. Đây là ngày thứ tư cô bước vào tổ kịch, mấy ngày cô không có bất kì liên hệ nào với Lệ Tịnh Lương, ngoài chuyện công việc thì cũng

rất ít liên lạc với bên ngoài. Cô cảm thấy mình cần có một chút thời

gian để bình phục tâm tình, như vậy mới có thể xuất hiện trước mặt mọi

người một cách hoàn mỹ.



Diễn vai nữ đặc vụ cũng rất tốt, không

cần phải miễn cưỡng vui cười, luôn luôn nghiêm mặt lạnh lùng, có khi bởi vì đồng đội hy sinh mà diễn mấy cảnh khóc lóc, cũng coi như một loại

thả lỏng tâm tình.



Mấy ngày cô đi diễn, Lệ Tịnh Lương cũng liên

lạc với cô nhưng từ chuyện cô không nhận điện thoại thì có thể nhận ra

rằng những ý nghĩ đó đã chết từ trong trứng nước rồi.



Anh dựa

lưng vào chiếc ghế tựa thoải mái, hai chân tùy ý vắt lên bàn làm việc,

giày da đắt giá không dính một hạt bụi, điếu thuốc lá không ngừng chuyển động giữa các ngón tay, dáng vẻ suy tư vô cùng anh tuấn.



Thủy Tu Tề có hơi sầu não, nếu là trước đây thì anh ta sẽ vào giúp ông chủ châm thuốc nhưng mà gần đây ông chủ có chiều hướng cai thuốc lá, thỉnh

thoảng sẽ cầm điếu thuốc trong tay hoặc là đặt trước mũi ngửi một hồi

nhưng lại không hề châm thuốc, anh ta rất tò mò muốn biết nguyên nhân

nào khiến cho ông chủ cai thuốc lá.



Nghĩ lại lịch trình ngày hôm

nay, Thủy Tu Tề mở miệng nói: “Lệ tiên sinh, ba rưỡi chiều nay sẽ có

chuyến bay tới Luân Đôn, ngài có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”



Lệ Tịnh Lương khẽ nhìn qua, môi mỏng, mắt phượng đeo kính, ánh mắt trong suốt mà lạnh lùng, một gương mặt bạc tình điển hình.



”Tôi có bảo cậu lên tiếng sao?”



Thủy Tu Tề cứng đờ, cung kính nói: “Xin lỗi Lệ tiên sinh, tôi chỉ muốn nhắc ngài thời gian.”


”Anh còn có chuyện khác.” Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng êm tai.



”Anh còn có chuyện gì?” Hạ Tuyền liếc xéo anh. “Gióng trống khua chiêng đến

đây, anh làm sao để bịt miệng đám người trong trường quay kia? Bị Diệp

Minh Châu biết được thì tôi cũng bị liên lụy rồi.”



”Không phải là em rất thích bị liên lụy như vậy sao?”



Lệ Tịnh Lương hơi cong cái eo gợi cảm mạnh mẽ của anh xuống, bên môi mang ý cười.



”Hơn nữa cô ta vừa được thả ra, hẳn là đang ở nhà liếm vết thương, không có tâm tư quản những chuyện khác đâu.”



”Cũng chưa chắc đâu.” Hạ Tuyền lạnh nhạt lùi lại một bước, tránh anh như tránh rắn rết.



Lệ Tịnh Lương lấy từ túi áo khoác ra một hộp trang sức, sau khi mở ra thì đưa về phía cô.



”Tặng cho em.”



Hạ Tuyền nhìn sang, là vòng cổ, tạo hình là chiếc chìa khóa tinh xảo đẹp

đẽ, nhãn hiệu là hãng trang sức đặt riêng nổi tiếng S.H.I



”Phí qua đêm sao?” Trong lời nói của cô mang theo ý châm biếm.



”Không, đây là chìa khóa đi vào trái tim anh.”



Lệ Tịnh Lương cầm tay cô, trong khi cô vẫn cự tuyệt thì nhét dây truyền vào trong tay cô.



Hạ Tuyền cười giễu một tiếng như là xem thường chuyện này.



Vẻ mặt Lệ Tịnh Lương hơi lạnh nhạt, điều này khiến những lời anh nói chẳng có chút thuyết phục nào, có lẽ bản thân anh cũng giống như tên của

mình, là một người lạnh nhạt trong chuyện tình cảm?



”Sau ngày đó

anh vẫn luôn suy nghĩ tại sao mình lại kích động như vậy. Anh nghĩ là

bởi vì hiểu lầm em cùng với.... Anh có tình cảm với em, không hy vọng em tiếp tục đi theo con đường này. Anh không muốn thấy em không thể làm

hại chính mình.”



Nhưng hiện tại vẫn không đủ.



Hạ Tuyền yên lặng trả lời trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình thàn như mây gió, giống như không nghe thấy gì hết, điều này khiến cho Lệ tiên sinh lần đầu nói ra những lời gần giống như tỏ tình có chút không được tự nhiên.



Anh xoay người nhìn Mã Nghĩ ở bên kia, Mã Nghĩ ôm một bó hoa hồng vàng đứng ở đó, vô cùng buồn cười.



”Trước đây, khi Lệ tiên sinh tán tỉnh các cô gái thì đều nói như vậy với người ta sao?” Hạ Tuyền nhìn bóng lưng của anh, chậm rãi nói: “Hay là nói,

khi anh ép buộc một người con gái xong đều nói như vậy, nhờ đó mà cứu

vãn chút hình tượng cặn bã của mình?”



Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn cô, tóc đen mắt đen, khuôn mặt điển trai luôn luôn lạnh lùng lại

mang theo chút sắc thái nhu hòa, được ánh mặt trời chiếu vào, cực kỳ

tuấn tú.



Lúc này xem ra, về mặt ngoại hình thì anh quả thực rất có vốn liếng.



Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cách một tầng kính mắt, cô có thể cảm nhận được sự chăm chú vào lúc này của anh.



”Anh chỉ muốn hiểu thêm về em.”