Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 15 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Editor: Tiểu Ốc



Trần Quyền là một đạo diễn người Hoa nổi tiếng tầm quốc tế hơn nữa còn đạt

được rất nhiều giải thưởng lớn danh giá, địa vị của ông trong giới giải

trí cao đến nỗi không thể dùng từ ngữ bình thường để diễn tả hết được,

mỗi một diễn viên có thể đóng phim của ông đều là những người có triển

vọng.



Lần này Hạ Tuyền đã có được một cơ hội rất tốt, nên tự

nhiên sẽ cố gắng hết sức để thể hiện ra, tối hôm nay, khi cô đi tới đến

nơi hẹn, đã đặc biệt chú ý ăn diện một chút, chiếc váy màu da người vừa

phô hết vẻ đẹp của cô lại vừa đoan trang nhã nhặn, kết hợp với kiểu

trang điểm thanh nhã, trong sáng, thuần khiết, thật đúng là khác một

trời một vực so với dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp của cô thường ngày.



Những người biết cô trước kia đều không khỏi bị kinh ngạc một phen —— thì ra

người phụ nữ thường ngày luôn xinh đẹp tia điện bắn ra bốn phía, cũng có lúc trở nên dịu dàng đoan trang như vậy.



Trần Quyền liếc cô một

cái, coi như hài lòng đối với cách ăn mặc của cô, nhưng bởi vì Diệp Hân

đã vận dụng quan hệ nhiều năm của hai người chỉ để thương lượng với ông

về cửa sau cho Hạ Tuyền, nên trong lòng ông cũng không coi cô là một

diễn viên giỏi.



Ông vốn không thích những người nghệ sĩ dựa vào

người có chức quyền, nhưng bởi vì bạn lâu năm đã mở miệng, hơn nữa Hạ

Tuyền cũng có dáng vẻ coi như là phù hợp với nhân vật nên cũng sắp xếp

cho cô tới quay thử, do dự một khoảng thời gian rồi cuối cùng vẫn đồng

ý.



Nhưng mà, mặc dù như vậy, Trần Quyền vẫn đối xử với cô rất không khách khí ở trên bàn ăn.



”Thủ đoạn của cô gái nhỏ này thật đúng là phi phàm, đến ngay cả Diệp Hân mắm muối không vào đó cũng chơi được.”



Trần Quyền nhỏ giọng rỉ tai với Lệ Tịnh Lương, ý tứ trong lời nói rõ ràng là đang ám chỉ Hạ Tuyền được Diệp Hân bao nuôi.



May mà Lệ Tịnh Lương biết sự thật, hiểu rõ quan hệ giữa Hạ Tuyền và Diệp

Hân, cũng biết những chuyện do Diệp Minh Tâm làm, nếu không thì đoán

chừng cũng sẽ hiểu lầm.



Anh không hề đáp lại lời Trần Quyền, ngồi thẳng người tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt cầm điếu xì gà lên, khi Thủy Tu Tề đang định bước tới châm thuốc thì anh lại đột nhiên khựng lại một

chút, sau đó cất điếu xì gà vào trong hộp.



”Lệ tiên sinh?” Thủy Tu Tề có chút khó hiểu.



Lệ Tịnh Lương khoát tay áo, Thủy Tu Tề biết rõ ý tứ nên lui sang một bên,

vẫn có chút thắc mắc vì sao rõ ràng ông chủ đang định hút thuốc, rồi lại đột nhiên không hút nữa?



Hạ Tuyền ngồi ở vị trí cuối cùng, vẻ

mặt bình tĩnh lặng lẽ quét qua tất cả mọi người ở nơi đây, trong bữa

tiệc của đạo diễn Trần chắc chắn sẽ không có các nhân vật nhỏ, người

ngồi ở trên bàn ăn này cũng không nhiều lắm, tính cả cô cũng chỉ có sáu

người, ngoại trừ đã biết Lệ Tịnh Lương cùng với biên kịch và phó đạo

diễn của bộ phim này ra, thì cũng chỉ còn lại một người đàn ông mà cô

cũng không tính là quá quen biết, Kiều Mục Thiên.



Địa vị của Kiều Mục Thiên ở làng giải trí không phân cao thấp với Vân Nhược Châu, bọn

họ cũng là bạn bè vô cùng thân với nhau, chính vì thế, nên anh ta cũng

có chút quen biết đối với Hạ Tuyền. Anh ta đã từng thăm dò khi Vân Nhược Châu đóng phim cùng với Hạ Tuyền, nên cũng hiểu một chút tấm lòng của

người anh em này, anh ta biết rõ việc Hạ Tuyền có được vai nữ chính

trong bộ phim này nhất định có mờ ám, hơn nữa thái độ của Hạ Tuyền đối

với Vân Nhược Châu cũng trực tiếp làm cho ấn tượng của anh ta đối với cô cực kỳ kém.



Trong một chiếc bàn mà gần như tất cả mọi người đều
miệng, cụp mí mắt xuống quan sát nét mặt của cô, “Có uống một chút rượu

nên hơi kích động, còn đau không.”



Hạ Tuyền khoanh hai cánh tay

lại nằm úp sấp trên mặt bàn, không nói gì. Ngay cả bản thân Lệ Tịnh

Lương cũng không có phát hiện ra bây giờ anh đang hơi mất tự nhiên, ánh

mắt của anh đảo loạn xung quanh, rồi cuối cùng rơi vào chiếc váy màu da

người của cô, trên váy có một vệt đỏ nhàn nhạt làm hấp dẫn sự chú ý của

anh.



Hạ Tuyền ngồi thẳng người lên một lần nữa nhưng mà bây giờ

đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cô nhận thấy anh đang nhìn vào cái gì đó

nên cũng nhìn theo, thì thấy có một vệt đỏ trên váy.



Cô trầm mặc một lúc rồi chợt nhe răng cười một tiếng, nói: “Ai nha, lần này dì cả đến thật rồi.”



Lệ Tịnh Lương mặt không biến sắc: “Nói giỡn cũng phải phân trường hợp.”



Nụ cười của Hạ Tuyền nhất thời biến mất, cũng mặt vô cảm nhìn anh: “Vậy

anh muốn tôi như thế nào? Chẳng lẽ kêu khóc muốn anh chịu trách nhiệm

sao? Hay là chỉ thẳng vào lỗ mũi của anh rồi mắng anh là không biết

thương hoa tiếc ngọc? Hoặc là nói rằng trong lòng tôi hận anh, hận anh

vì đã cho tôi một đêm đầu tiên vừa đau đớn vừa không tốt đẹp như vậy?”



Lệ Tịnh Lương trầm mặc không nói, khi âm thanh của cô vừa ngừng lại không

lâu thì Thủy Tu Tề gõ cửa tiến vào, cậu bưng một ly nước ấm và cầm theo

một loại thuốc.



”Lệ tiên sinh, thuốc tránh thai đã mua được rồi, bây giờ phải đưa cho Hạ tiểu thư sao?” Cậu dùng giọng nói công việc để hỏi.



Bạc môi Lệ Tịnh Lương khẽ mở ra, định phân phó Thủy Tu Tề đi ra ngoài

trước, để chuyện này nói sau. Nhưng Hạ Tuyền lại giống như là sợ anh sẽ

gật đầu nên tiến trước một bước giành lấy cốc nước ấm trong tay Thủy Tu

Tề rồi trực tiếp tạt vào mặt Lệ Tịnh Lương, sau đó ở dưới ánh mắt không

thể tin nổi của Thủy Tu Tề cầm lấy thuốc tránh thai, vứt cái cốc đi,

không hề quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.



Trước khi đi, Hạ Tuyền vẫn không nhịn được mà hắng giọng mắng một câu: “Lệ Tịnh Lương, anh thật là một tên cặn bã!”



Lệ Tịnh Lương nhận lấy khăn tay mà Thủy Tu Tề vội vàng đưa tới, lịch sự ưu nhã lau khô phần nước đọng lại trên mặt giống như là không hề có chuyện gì cả.



Ngược lại, thân là một người trợ lý, Thủy Tu Tề lại vô

cùng bất mãn, cắn răng nghĩ thầm, Hạ tiểu thư, bản năng làm tình nhân

nuôi dưỡng của cô bay hết đi đâu rồi hả??



Từ khách sạn chạy ra

khỏi, Hạ Tuyền chui vào trong xe bảo mẫu rồi lập tức bắt đầu khóc, Hứa

Cách Phỉ và Mã Nghĩ chờ cả ngày vẫn thấy cô khóc nên cho rằng cô bị đạo

diễn Trần khi dễ, cũng không dám quấy rầy, nhưng chỉ có bản thân Hạ

Tuyền biết rõ rằng đây là vì người nào.



Việc đã đến nước này rồi, cô còn có thể hi vọng xa vời cái gì nữa? Không phải đã sớm nên chuẩn bị tốt tâm lý rồi sao? Bây giờ còn muốn nói thêm gì nữa đây? Cô không thể

nào vừa muốn làm con hát nổi tiếng vừa lập đền thờ được, cũng lại không

thể nào vừa muốn dùng loại thủ đoạn này vừa không cam lòng dâng bản thân lên được.



Hơn nữa, cô còn tạt nước vào mặt Lệ Tịnh Lương, đúng là điên rồi.



Nhưng mà có lẽ sự việc cũng không có hỏng bét như vậy, có lẽ Lệ tiên sinh sau khi trải qua chuyện này sẽ cảm thấy cô tương đối chân thật chăng?



...... Nói cho cùng vẫn là, cô không cam lòng!



______________