Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 22 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Người phá vỡ yên lặng trước tiên chính là Ôn Minh Hạo, anh ta có thể trở thành quản lý cao

cấp trong công ty giải trí Hoa Hạ dưới trướng của Diệp Hân thì đương

nhiên cũng không phải người tầm thường.



Anh ta nhanh chóng đưa ra lựa chọn có lợi nhất, gật đầu nói: “Nếu như Lệ tiên sinh muốn Hạ Tuyền

thì đương nhiên là được rồi.” Nói xong, anh ta nhìn về phía Hạ Tuyền

nói: “Nếu như Lệ tiên sinh đã lên tiếng vậy thì Hạ Tuyền, cô về nhà nghỉ ngơ cho tốt, chờ công ty bàn bạc hợp đồng với tập đoàn Mưu Thuật xong

thì sẽ thông báo chi tiết với cô.”



“Vậy người quản lý và xe bảo mẫu của tôi thì sao?” Hạ Tuyền hỏi.



Ôn Minh Hạo cười đến mức hào hoa phong nhã: “Đương nhiên vẫn là của cô rồi.”



Lúc này Hạ Tuyền mới cong môi nở nụ cười, gật đầu rời đi. Nhưng sao Diệp

Minh Tâm có thể để cô đi như vậy, cô ta lập tức nhấc chân muốn đuổi

theo, lúc đi ngang qua Lệ Tịnh Lương thì lại bị anh kéo lại.



Đây

là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc da thịt một cách thân mật như vậy, nhưng mà lại là vì người phụ nữ khác, còn là ác ý, sao cô ta có thể nhẫn nhịn được chứ?



“Anh buông ra!” Diệp Minh Tâm cắn môi nói.



Lệ

Tịnh Lương cụp mắt xuống nhìn cô ta, ánh mắt mang theo một tia thương

hại. Người bị anh nhìn thì trong lòng cảm thấy không thoải mái, thật

giống như cô chỉ là một con kiến bé nhỏ.



“Anh không buông thì tôi cũng sẽ không khách khí nữa đâu.” Diệp Minh Tâm mạnh mẽ chống đỡ, nói.



Lệ Tịnh Lương nở nụ cười, anh vẫn là anh, anh tuấn bất phàm. Khóe miệng

khẽ nâng khiến cho bề ngoài lạnh lùng mềm mại đi, môi hồng răng trắng,

dáng vẻ ôn ôn hòa hòa, thế nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo đến mức đóng

băng người khác.



“Cô có thể làm gì tôi chứ?”



Câu hỏi ngược lại này khiến cho Diệp Minh Tâm không biết trả lời thế nào.



Phải rồi, cô ta lớn như vậy nhưng từ trước đến nay, chỉ cần cô muốn thì sẽ

không có gì không có được. Trên đời này, tất cả những điều mà cô cảm

thấy không vừa lòng thì dường như đều có bóng dáng của Lệ Tịnh Lương.

Cho dù có ngu xuẩn, cho dù có không chịu thừa nhận thì giờ khắc này cô

cũng ý thức được rằng người đàn ông trước mặt này còn mạnh hơn của cha

cô. Cho dù hôm nay anh có động thủ đánh cô thì Diệp Hân cũng không thể

làm gì anh.



Diệp Minh Tâm hít sâu một hơi, dùng sức muốn thoát

khỏi tay anh, dường như Lệ Tịnh Lương cũng cảm thấy giữ đủ rồi, không hề báo trước mà buông lỏng tay. Điều này khiến cho Diệp Minh Tâm không hề

chuẩn bị, trực tiếp ngã trên mặt đất.



Ôn Minh Hạo nhanh chóng

chạy tới đỡ Diệp Minh Tâm dật. Hai mắt Diệp Minh Tâm đỏ bừng, lấy điện

thoại di động ra, không cần nói cũng biết là lại muốn cáo trạng. Ôn Minh Hạo vô cùng bất đắc dĩ những không thể ngăn cản cô. Diệp Minh Tâm vốn

tưởng rằng cô làm như vậy thì Lệ Tịnh Lương sẽ có chút kiêng kị, ít nhất thì cũng sẽ dừng lại, cho Diệp Hân một lời giải thích. Nhưng mà anh.... anh lại bỏ đi rồi!


Hạ Tuyền suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, cô hỏi anh: “Trong lòng anh hy

vọng em trả lời anh thế nào? Anh hy vọng kết quả xét nghiệm sẽ thế nào?”



Lệ Tịnh Lương chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe, từ tốn nói: “Nếu như đứa bé không phải của anh, vậy thì lập tức bỏ nó đi.”



“Nếu như phải thì sao?” Ánh mắt Hạ Tuyền dừng trên khuôn mặt của anh.



Khóe miệng Lệ Tịnh Lương khẽ cong lên, thu hồi tầm mắt, nhìn vào cô một hồi, dịu dàng nói rằng: “Nếu như là của anh, thì nói sau.”



Là của anh thì nói sau? Hạ Tuyền không nói gì, nở nụ cười. Cô bỗng nhiên duỗi tay

nắm lấy cổ áo của anh, nghiêng người qua, mạnh mẽ hôn lên môi của anh,

xé tung vạt áo tây trang và sơ mi nghiêm chỉnh của anh. Hai tay đặt trên lồng ngực tinh tế của anh, vuốt ve lung tung. Bờ môi dời từ khóe miệng

của anh xuống cổ và lồng ngực.



Một lúc lâu, Hạ Tuyền buông anh

ra, mặt không biến sắc, tim không đập, nhìn anh nói: “Nếu như vậy em nói cho anh biết, em sẽ không đi xét nghiệm với anh, em cũng đảm bảo lời

nói của em là thật, anh có tin hay không?”



Lệ Tịnh Lương im lặng

không nói, trên mặt, trên người đều là dấu son môi, dáng vẻ nhìn qua có

hơi buồn cười nhưng Hạ Tuyền không cười nổi.



Im lặng hồi lâu, cô

mở miệng một lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ một: “Là con

của anh, em muốn sinh ra, cứ như vậy đi.”



Dứt lời, cô mở cửa bước xuống xe, vừa kéo mũ áo khoác che kín đầu, vừ đeo kính râm, vừa bước đi.



Lệ Tịnh Lương ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn bóng lưng tinh tế đang rời đi của cô, bên tai lặp đi lặp lại lời nói vừa rồi của cô.



Lệ Tịnh Lương sớm biết mình có cảm tình với cô, nhưng không ngờ tới tình

cảm này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh. Đối với một người phụ

nữ đã vô số lần lừa gạt mình mà sau khi nghe cô nói xong, phản ứng đầu

tiên của anh lại là.... tin tưởng.



Ai nói rằng con gái khi yêu là ngốc nhất? Đàn ông khi yêu căn bản cũng không tốt hơn gì!



Lệ Tịnh Lương không đuổi theo cô, anh xuống xe, vòng lại ghế lái, rút khăn lụa từ túi áo tây trang, mặt không biến sắc lau sạch dấu son môi trên

môi và trên cổ, các định đã lau sạch sẽ, anh ném khăn lụa qua một bên,

lấy điện thoại gọi cho Thủy Tu Tề.



Tiếng chuông vang lên không

bao lâu thì Thủy Tu Tề đã nhận điện thoại, thấp giọng hỏi: “Lệ tiên

sinh, tôi đang ở bệnh viện tổng hợp đợi ngài và Hạ tiểu thư, tất cả đều

đã sắp xếp xong xuôi, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.”



“Hủy bỏ đi.” Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình nhưng đang nhìn xem

bên trên có thứ dơ bẩn gì không, giọng điệu bình thản đến mức quỷ dị,

dường như than thở, nghe có chút không chân thực “Không cần thiết nữa.”



Rốt cuộc, anh vẫn tin cô một lần nữa.



Có lẽbắt đầu từ khi anh biết cô mang thai mà không xác định được có phải con anh hay không thì đã nhất định có kết quả ngày hôm nay.