Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 27 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể như mình mong đợi thì quá tốt rồi, nhưng thực tế thì ông trời luôn thích đùa giỡn người cả ở lúc mấu chốt.



Hai mươi phút trước khi cuộc họp báo của Hạ Tuyền bắt đầu, tất cả truyền thông đều nhận được tin nhắn. Diệp Minh Tâm thông qua công ty giải trí Hoa Hạ đăng một bài viết, xem như là đáp lại nghi vẫn cô ta có phải là con ruột của cha mình hay không trên mạng internet.



Hạ Tuyền lập tức nhìn thấy bài viết này vì Ôn Minh Hạo trực tiếp gửi bài viết này đến điện thoại của cô.



Điện thoại của Lệ Tịnh Lương cũng đồng thời vang lên âm báo tin nhắn cùng với điện thoại của Hạ Tuyền. Bọn họ một ở trong phòng, một ở bên ngoài, cùng cầm điện thoại lên đọc. Bài viết đó quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.



Trong bài viết, Diệp Minh Tâm đau lòng khiển trách Hạ Tuyền tìm mọi cách để tiếp cận cô ta, nhúng tay vào tình cảm giữa cô ta và chồng chưa cưới, cướp đi chồng chưa cưới của cô ta, thậm chí còn lén lút mang thai. Hiện nay ở bên ngoài, những tin tức liên quan đến cha cô ta Diệp Hân chỉ là thủ đoạn che dấu của chủ tịch tập đoàn AR Lệ Tịnh Lượng. Hạ Tuyền căn bản không phải con gái của Diệp Hân, cô ta mới là con gái ruột duy nhất của Diệp Hân.



Bên trong bài viết này không hề nhắc đến chuyện gì liên quan đến Khang Vũ, hành văn mượt mà lưu loát miêu tả Diệp Minh Tâm trở thành người phụ nữ đáng thương bị vứt bỏ. Thủ đoạn khiến người ta đồng tình như vậy, nhìn mà chán ghét.



Sau khi Hứa Cách Phỉ xem xong bài viết này liền lập ức chạy vào phòng chờ tìm Hạ Tuyền, lúc đó Hạ Tuyền cũng vừa trang điểm xong, đốt mặt với sốt sắng của Hứa Cách Phỉ, cô chỉ nở nụ cười bình thản.



“Đừng lo lắng, bài viết này viết không tồi, vừa nhìn đã biết là sản phẩm của phòng quan hệ xã hội của công ty, nhà họ Diệp bắt đầu phản kích, đây là chuyện tốt, lo gì chứ?”



“Em không lo sao? Một lúc nữa em ra ngoài, đám phòng viên kia nhất định sẽ bám không tha vào cái bụng của em, lúc đó em phải làm sao?”



Hạ Tuyền suy nghĩ một chút, nhìn mình trong gương, qua một hồi lâu mới nói: “Thực ra những chuyện này không nên hỏi em.”



“Vậy thì phải hỏi ai?” Hứa Cách Phỉ nhíu mày lại.



Hạ Tuyền đứng dậy, sửa sang lại đồ trang sức của mình: “Chị nên hỏi Lệ Tịnh Lương, những chuyện này là do anh ấy sắp xếp, chắc chắn là anh ấy cũng đã nhìn thấy bài viết này rồi, anh ấy nên đưa ra quyết định.”



Hứa Cách Phỉ im lặng không nói, yên tĩnh nhìn cô đi ra ngoài hội trường tổ chức buổi họp báo, Mã Nghĩ đi phía sau cô, hơi lo lắng nhìn vẻ mặt của cô.



Lệ Tịnh Lương đứng ở một góc khuất mà truyền thông không thể nhìn thấy, mặt không thay đổi nhìn cô đang đến gần.



Sắp đi tới trước mặt truyền thông, Hạ Tuyền híp mắt nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, đôi mắt hoa đào lộ ra tia tình cảm, dựa vào trí thông minh của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên là hiểu được ý tứ của cô.



Lệ Tịnh Lương đương nhiên thấy được bài viết, truyền thông cũng đã đến, nếu như lúc này hủy bỏ buổi họp báo thì lại có vẻ là Hạ Tuyền chột dạ. Nếu như đã không thể hủy bỏ thì cũng chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào để chặn miệng truyền thông, nghĩ ra lý do hoàn hảo để giải quyết vấn đề đứa bé.



Hiện nay anh đã nghĩ được hai phương án giải quyết. Một, đẩy một người ra tự nhận mình là cha của đứa bé. Hai, để cho cô bỏ đứa bé, phủ nhận chuyện mang thai, như vậy thì sẽ không có vấn đều gì hết.



Hiển nhiên là phương án thứ hai không được vị Hạ Tuyền kiên quyết phản đối. Phương án thứ nhất thì không biết nên tìm ai tới, tìm ai anh cũng không yên lòng.
“Ah, nói như vậy là Vân tiên sinh tự động tới.” Trên gương mặt tuấn tú của Lệ Tịnh Lương mang theo nụ cười trào phúng: “Để cuộc họp báo này không có sơ hở, tôi đã đặc biệt tăng cường bảo an, xem ra Vân tiên sinh thực sự rất thích em, vì vậy mới không để ý nhiều người ngăn cản để xông vào.”



Vệ sĩ của Vân thiên vương mạnh hơn đội bảo an của khách sạn sao? Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc lo nghĩ chuyện này.



Đối mặt với sự chê cười của anh, biểu hiện của Hạ Tuyền rất bình thản, cô không có tâm tình gì, nói: “Em còn tưởng là anh mời anh ấy đến đây, ai ngờ khách sạn tăng cường bảo an còn không bằng vệ sĩ của ngươi ta.” Dừng một chút, cô đổi ngữ điệu: “Hơn nữa, nếu như anh ấy không xuất hiện, chẳng lẽ anh sẽ bước ra tự nhận đứa bé này là của anh sao?”



Dừng lại ở ánh mắt nóng bỏng của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương hững hờ quay đầu ra chỗ khác, không nói gì. Anh cũng không nói cho cô biết rằng anh đã chuẩn bị bước ra, nếu như không phải Vân Nhược Châu bỗng nhiên xuất hiện thì chỉ sợ là cả thiên hạ đều đã biết quan hệ giữa anh và cô rồi.



Đương nhiên Hạ Tuyền không biết hành động đó của anh, thấy anh im lặng thì cho rằng anh chấp nhận, nở nụ cười mềm mỏng nói: “Thực ra anh làm như vậy là đúng, nhưng mà em vẫn hơi khó chịu. Thời điểm Vân Nhược Châu nói đứa bé là của anh ấy, em thực sự rất hy vọng anh có thể bước ra, nhưng em biết rõ không thể nào. Từ trước đến giờ, người có thể khiến em thương tâm chỉ có một mình anh. Thực ra em không để ý người khác nhìn em thế nào, không để ý bọn họ nói gì, làm gì, em chỉ quan tâm anh.” Cô đi về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, sau đó nhanh chóng thu tay, xoay người rời đi, trước khi đu còn bỏ lại một câu: “Có thể thái độ này có vẻ cố tình gây sự và không để ý đến đại cục nhưng em vẫn muốn nói, em đã thực hiện lời hứa, không để cho anh thất vọng, nhưng mà anh khiến em thực thất vọng.” Cửa phòng đóng lại sau khi cô dứt lời phát ra tiếng chói tai, tất cả lại trở lại yên tĩnh.



Thủy Tu Tề nghe tiếng thì chạy đến, thấy vẻ mặt ông chủ nhà mình có hơi u ám, không khỏi lo lắng hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài không sao chứ?”



Không sao chứ? Có thể không có chuyện gì sao? Ngày hôm nay thật đặc sắc, sướng vui đau buồn đều được thể nghiệm, nếu muốn nói còn thiếu cái gì thì đó chính là....



“Đi thôi.” Lệ Tịnh Lương bước chân về phía cửa, lúc đi ngang qua Thủy Tu Tề thì nói: “Đi uống rượu.”



Thủy Tu Tề hoàn toàn bối rối nhưng mà không hề do dự đuổi theo bước chân ông chủ đi uống rượu.



Ở tập đoàn AR, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, một người đàn ông mái tóc hoa râm chậm rãi tắt máy tính, ngon tay gõ gõ trên mặt bàn, gương mặt lộ vẻ suy tư.



Đây không phải ai khác mà chính là Lệ lão tiên sinh mang theo tấm ảnh của phu nhân đi du lịch khắp thế giới trong miệng của Lệ Tịnh Lương. Hôm nay ông vừa về nước, đúng lúc thấy được buổi họp báo đặc sắc này, may mà vẫn kịp gọi điện ngăn cản con trai làm ra chuyện hồ đồ gì.



Ông rất vui mừng vì con trai mình không ngốc đến mức xông lên tranh đoạt phụ nữ cùng một người đàn ông khác, không thể làm mất mặt nhà họ Lệ trước mặt truyền thông. Nhưng mà, để cho con cháu của nhà họ Lệ lưu lạc ở bên ngoài cũng không phải là phong cách của ông. Nếu như con trai thích, muốn cướp cả mẹ lẫn con trở về cũng không phải chuyện khó.



Ông suy nghĩ một hồi rồi đứng lên rời khỏi nơi này.



Bên này, người thắng trận vì rất nhiều nguyên nhân mà không vui vẻ nổi thì bên kia, người bị đánh bại càng khỏi phải nói.



Điệp thoại bị gọi tới liên tục, Diệp Hân sứt đầu mẻ trán vì Hội đồng quản trị của công ty tổ chức họp, vị trí của ông ta đang tràn ngập nguy cơ.



--- ------



Tác giả có lời muốn nói: Vũng nước bị quấy đục rồi, có nam phụ đến nam chính sắp bị ngược rồi! Lão Lương tử có thừa biện pháp để Tiểu Lương tử danh chính ngôn thuận cưới người về nhà, chỉ là không hy vọng Tiểu Lương tử mất mặt trước truyền thông mà thôi. Nhưng là Tiểu Lương tử và Lão Lương tử đều như vậy, đều là người thích nói tâm ý của mình ra miệng. Đàn ông như vậy, chính là muốn bị ngược nha~~~