Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Sudio của bộ phim Hắc Vũ, cảnh quay thứ 47. Mặt trời gay gắt khiến cho toàn thân đôi nam nữ đang diễn dưới ánh nắng đều là mồ hôi, người điều chỉnh ánh sáng cũng hơi chật vật. Đạo diễn vừa hô cắt là lập tức có trợ lý tiến lên đưa nước, chuyên viên trang điểm cũng tranh thủ trang điểm lại, chỉ là nam nữ diễn viên chính không thèm nhìn nhau, vừa diễn xong thì lập tức cách xa vạn dặm. Đạo diễn nhìn cảnh này cũng có cảm giác không nói nên lời.



Hạ Tuyền được Mã Nghĩ và ba trợ lý mới khác vây quanh, đi đến chỗ ngồi của mình, bên trên có dù che nắng, ngồi xuống thì thấy thoải mái hơn một chút.



Mã Nghĩ không ngừng quạt cho cô nhưng Hạ Tuyền vẫn thấy nóng nực, từ từ nhắm hai mắt nằm một lúc, thực sự không chịu nổi, đứng lên nói: “Tôi vào trong xe cho mát một chút.”



Nhóm trợ lý đương nhiên sẽ không phản đối, đi theo Hạ Tuyền ra xe bảo mẫu ở phía bên kia, chưa đi được mấy bước đã thấy Hạ Tuyền dừng chân, dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn chiếc xe bên kia, lầm bẩm nói: “Nhanh như vậy?”



Lệ Tịnh Lương xuất hiện giống như một hồ nước trong vắt giữa ngày hè, cửa xe bảo mẫu mở ra, anh nửa ngồi ở bên trong, chân dài duối ra ngoài, giày da trơn bóng như mới đạp xuống mặt đất. Dù thời tiết nóng như vậy nhưng anh vẫn mặc tây trang, cẩn thận tỉ mỉ, không thấy một giọt mồ hôi nào.



Hạ Tuyền xác nhận mình không nhìn nhầm, vui mừng chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng anh, lực quá lớn trực tiếp làm cho ông chủ Lệ áp vào ghế tựa. Đám trợ lý của cô ở phía sau đều bị dọa ngốc, bọn họ không nhìn lầm chứ, không phải kia là ông chủ lớn sao!



“Em đứng lên đi.” Lệ Tịnh Lương nhíu mi, không vui nói.



Hạ Tuyền cọ cọ trong ngực anh: “Em không đứng!”



“Mồ hôi của em đều lau hết lên người anh rồi.”



Lời này khiến cho Hạ Tuyền chú ý một chút, cô hơi nâng người lên nhìn một chút, trên quần áo màu trắng quả nhiên có một chút mồ hôi, thật là chướng mắt.



“Em giúp anh giặt.” Hạ Tuyền yêu quý vuốt ve một chút, chân thành nói.



Lệ Tịnh Lương đặt tay lên đầu vai của nàng hơi đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói: “Không cần, có người giúp việc theo giờ.”



“Sao người giúp việc theo giờ có thể phục vụ tốt như em chứ?” Hạ Tuyền nháy mắt với anh: “Em không những phục vụ trên giường tốt mà phục vụ dưới giường lại càng tốt.”



Lệ Tịnh Lương trực tiếp đẩy cô qua một bên, nói với những trợ lý đang ngây ngốc sau lưng cô: “Đi báo cho đạo diễn Trần Quyền một tiếng, nói tôi đã tới đây.”



Mã Nghĩ lập tức rời đi, những người khác cũng nghiêm túc bỏ đi, chỉ chớp mắt đã không còn ai. Lệ Tinh Lương chỉnh lại áo khoác tây trang sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyền bị đẩy qua một bên. Thấy cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, trong lòng anh hơi co rút nhưng lại phát hiện ra tia giảo hoạt trong đáy mắt của cô, lập tức nhíu mày, nở một nụ cười như có như không.



“Xem ra diễn xuất của em thực sự có tiến bộ, khi bộ phim này được công chiếu không chừng thực sự có thể lấy được danh hiệu ảnh hậu.”



Hạ Tuyền chu môi nói: “Vậy càng tốt, về sau đỡ bị người khác nói là bình hoa.”



“Bình hoa thì có gì không tốt.” Lệ Tịnh Lương đưa bắt nhìn mặt trời nóng rực trên cao, kéo Hạ Tuyền ở bên cạnh vào trong xe, đóng cửa xe lại, bật điều hòa. Hạ Tuyền tựa vào ngực anh an tâm nhắm mắt lại, nghe anh chậm rãi nói: “Ít nhất bình hoa còn có vẻ ngoài xinh đẹp.”



Hạ Tuyền mỉm cười, mị nhãn như tơ nói: “Cho nên anh đang vòng vo khen em đẹp sao?”



Lệ Tịnh Lương chuyển mắt nhìn cô, một lát sau lại nói: “Nếu không phải đã cho người đi gọi Trần Quyền thì anh sẽ ở trong xe này.....”



Còn chưa nói xong thì cửa xe đã bị người bên ngoài mở ra, Trần Quyền đứng ở bên ngoài, cười như không cười nói: “Ôi, thật là hương diễm.”


Lệ Tịnh Lương nói rất nhanh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười động lòng người nhưng nụ cười kia trong mắt của những người nhà họ Diệp lại vô cùng u ám, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo.



“Lệ Tịnh Lương, cậu đừng có khinh người quá đang.” Lương Ngâm phẫn nộ nói nhưng rốt cuộc bà ta vẫn tốt hơn Diệp Minh Tâm một chút, không làm ầm ĩ lên.



Lệ Tịnh Lương còn không mở miệng thì cửa phòng cách đó không xa liền mở ra, Lệ Chấp ôm đứa bé đi từ bên trong ra, cao giọng nói: “Tịnh Lương, thằng bé vẫn tìm ba ba, con nhanh tới dỗ nó một chút đi, sao đi thăm mẹ của đứa bé mà không đưa con bé về luôn?”



Lệ Tịnh Lương nhìn về phía cha mình cũng không sợ người bên cạnh biết bí mật, thản nhiên nói: “Cô ấy còn phải quay phim, tối nay con muốn đưa cô ấy đi ăn cơm với Trần Quyền.”



Diệp Hân không thể tin được, ngoái đầu nhìn Lệ Tịnh Lương đang đón đứa bé từ tay Lệ Chấp, không kìm lòng được, hỏi: “Đó là cháu ngoại của tôi sao?”



Diệp Minh Tâm kích động giữ chặt tay Lương Ngâm, lo lắng nhìn đứa bé kia, Lương Ngâm cũng hơi tuyệt vọng, đứa bé kia giống như một con dao trực tiếp đâm vào tim bà ta. Bà ta nhớ lại lúc quen biết Diệp Hân, Khang Vũ cũng có một đứa con đáng yêu, bà ta vốn tưởng rằng lần này tuy tình cảm với chồng đã tan vỡ nhưng dù thế nào cũng không chịu ly hôn nhưng nhìn đứa bé trong lòng Lệ Tịnh Lương, bà ta dao động rồi.



“Ở đây không có cháu ngoại của nhà họ Diệp.” Lệ Chấp lạnh lùng nói: “Ở đây chỉ có cháu đích tôn của nhà họ Lệ.”



Cháu đích tôn của nhà họ Lệ, tương lai sẽ thừa kế gia nghiệp của nhà họ Lệ, đó là một tài sản khổng lồ. Cho dù đứa bé này không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết sống phóng túng thì cũng đủ cho thằng bé tiêu sài mấy đời. Huống chi, với gia giáo của nhà họ Lệ, đứa bé này tất nhiên sẽ có tiền đồ rộng mở, trên đời này không có ai lại không muốn có quan hệ họ hàng với thằng bé.



Trong lòng Diệp Minh Tâm lúc này chỉ hận khi cô ta vẫn còn là vị hôn thê của Lệ Tịnh Lương tại sao lại không danh chính ngôn thuận mang thai một đứa bé. Cô ta cố chấp cho rằng cô ta bị Hạ Tuyền đánh bại là bởi vì Hạ Tuyền có con sớm hơn cô ta.



“Thì ra đứa bé thực sự là của anh.” Diệp Minh Tâm không nhịn được nói: “Anh đã phản bội quan hệ hôn phu - hôn thê của chúng ta!”



“Đó đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi.” Lệ Chấp không đồng ý nhìn con trai: “Ta vẫn luôn không thích con vì sự nghiệp mà không từ thủ đoạn. Lần này nhận được bài học rồi đúng không? Để cho một người đàn bà chanh chua dính líu tới nhà họ Lệ, đúng là mất mặt.”



Lệ Tịnh Lương không cãi lại, chỉ đưa đứa bé lại cho cha mình. Lệ Chấp vô cùng thông minh ôm cháu vào phòng, để đám người bên ngoài cho con trai giải quyết.



Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt nhìn Diệp Hân vẫn nhìn về phía này, nụ cười trên khóe miệng cực kỳ tà ác.



“Diệp tổng, trước kia tôi đã gặp Nhiếp Chính, ông ấy đã nói với tôi một chút chuyện về Khang phu nhân, khẳng định là ông sẽ có hứng thú.” Hơi dừng một chút, anh rời tầm mắt đến chỗ Lương Ngân: “Nhưng khẳng định là Diệp phu nhân không có hứng thú.”



Lương Ngân đâu chỉ không hứng thú, bà ta thực sự sợ nghe thấy hai chữ Khang Vũ, dường như đã muốn đi trước nhưng sao Diệp Hân có thể cho phép chứ?



“Bà thành thật đứng lại đó cho tôi.” Diệp Hân nói xong muốn đi nói chuyện với Lệ Tịnh Lương nhưng anh lại cự tuyệt.



“Hôm nay tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng.” Anh tao nhã quý phái nghiêng người: “Diệp tổng muốn nói chuyện với tôi thì hãy tìm trợ lý của tôi xếp thời gian trước.” Anh bước một bước lên phía trước, nho nhã lễ độ nói: “Tạm biệt.”



Nói xong thì xoay tay nắm cửa bước vào phòng, bỏ ba người nhà họ Diệp ngoài cửa.



Trong lòng Diệp Minh Tâm cảm thấy đau khổ, lúc trước, ai cũng biết người kia là vị hôn phu của cô, anh ưu tú như vậy, nếu như anh vẫn là của cô thì khẳng định là cô sẽ không đi đến bước đường bị người ta coi thường như thế này. Nhưng mà anh rời đi, bị Hạ Tuyền cướp đi, toàn bộ đều là do Hạ Tuyền gây ra, cô ta dựa vào cái gì?



Diệp Minh Tâm cắn chặt môi dưới, nuốt lời chất vẫn trong cổ họng xuống, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.



Nhưng mà dường như cô ta đã quên hiện tại cô ta phải đối mặt không chỉ có một mình Hạ Tuyền mà là cả nhà họ Lệ. Cô ta không chịu thua như vậy chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.