Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 48 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Editor: Tiểu Ốc



Bây giờ Lương Ngâm đánh cược mọi thứ lên vụ va chạm này, chỉ thấy Thủy Tu Tề và tài xế bước xuống xe nhưng không thấy Lệ Tịnh Lương đâu, không đợi hai người nói gì lập tức cao giọng kêu đau, thu hút sự chú ý của người đi đường.



Chờ đến khi dừng đèn đỏ thì có không ít chủ xe mở cửa sổ nhìn sang, tất cả đều là vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, đại khái là vì, chiếc xe sang trọng này gặp phải một người giả vờ bị đâm, người phụ nữ vừa ngã xuống nhìn cũng biết là không nên động vào, nhưng hình như chủ xe lại càng không nên động vào hơn, không biết chuyện ngày hôm nay sẽ diễn ra thế nào.



Thấy người vây xem càng ngày càng đông, Lệ Tịnh Lương ngồi ở hàng ghế sau cuối cùng cũng nhẹ nhàng xuống xe.



Anh tự mở cửa xe, chân dài bước ra, tiến vào tầm mắt của mọi người, khí thế và bề ngoài của anh thật sự làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Có mấy cô gái nhỏ thì thầm với nhau muốn lấy điện thoại ra chụp hình, nhưng bị Thủy Tu Tề ngăn lại.



“Làm phiền không chụp hình, cảm ơn.”



Cậu ta đưa ra tờ 100 tệ, đôi mắt cô gái kia lập tức sáng lên, dứt khoát nhận lấy tiền rồi cất điện thoại đ.



“Mấy người cũng không giống như thiếu tiền, người phụ nữ này chảy máu rồi, xem ra là thật sự bị thương, cho bà ta ít tiền rồi để bà ta đi đi.” Một cô gái tốt bụng khuyên nhủ, “Nếu không sẽ càng thêm phiền phức đấy.”



Thủy Tu Tề nói cảm ơn với cô gái, ngoái đầu lại nhìn về phía ông chủ, chỉ thấy Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung đi tới phía trước xe, khẽ quỳ xuống một chân dùng khăn tay cẩn thận lau chùi phần đầu xe, bộ dạng tỉ mỉ lạnh lùng kia cùng với chiếc kính không gọng càng làm tôn lên vẻ nhã nhặn và ẩn trong đó là cả sự nham hiểm, mọi người không khỏi nói trong lòng, chỉ sợ hôm nay người phụ nữ kia gặp phải họa lớn rồi!



Quả nhiên, Lệ Tịnh Lương nhìn ngắm xe xong lập tức đứng lên, đi tới trước mặt bà ta, nhìn lướt qua vũng máu trên mặt đất, dưới cái nhìn chằm chằm ác độc chậm rãi nói ra: “Vết cứa, đại khái tầm mười phân, trên người bà có đồ vật bằng kim loại.”



Lương Ngâm sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tài xế của Lệ Tịnh Lương đi tới, nhanh chóng lục soát người bà ta, bà ta thét lên “Phi lễ”, nhưng khi nhìn thấy phong độ và tuổi tác của người kia với bà, thì mọi người lại cảm thấy lời nói này thật sự có chút miễn cưỡng.



“Anh muốn làm gì!” Mắt thấy lưỡi dao của mình bị tài xế lấy mất, Lương Ngâm giận dữ kêu gào, “Các người đâm vào tôi, tại sao còn không gọi xe cứu thương? Tôi muốn báo cảnh sát!” Bà ta lấy điện thoại di động định gọi cảnh sát, Lệ Tịnh Lương thấy vậy liền trực tiếp cười ra tiếng, điều này làm cho bà ta hơi chần chờ.



“Sao không tiếp tục nữa vậy?” Lệ Tịnh Lương cười mỉm nói, “Làm phiền bà Lương hãy tiếp tục, cảm ơn bà báo cảnh sát giúp tôi.”



“Giúp cậu?” Vẻ mặt Lương Ngâm có chút vặn vẹo.



“Xe của tôi bị con dao mà bà giữ trong người cào xước, chẳng lẽ không nên cảm ơn bà vì báo cảnh sát giúp tôi sao?” Lệ Tịnh Lương chậc một tiếng: “Bà cũng được coi như là đã từng có thời hoàng kim, chắc cũng biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền chứ.”



Lương Ngâm có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Mày đừng có ngậm máu phun người, sao tao có thể cào xước xe của mày được? Càng không thể nào tự cứa bản thân, chẳng lẽ tao bị điên à?”



“Vẫn không thể nào thông minh.” Lệ Tịnh Lương dùng khăn tay nhận lấy con dao mà tài xế đưa tới, mặc dù vết máu ở trên đã bị quần áo của Lương Ngâm lau sạch khá nhiều, nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết, hơn nữa, “Mang đi xét nghiệm, tìm người có cùng DNA.”



Lương Ngâm hoàn toàn không chịu nổi nữa, lớn tiếng gào khóc: “Có ai tốt bụng giúp tôi một tay đi! Có tiền thì khá lắm sao! Có tiền thì có thể khi dễ người khác sao?!”



Bà ta vừa dứt lời, không đợi Lệ Tịnh Lương mở miệng, người phụ nữ xinh đẹp vác bụng bầu lập tức chen lấn từ bên ngoài vào trong đám người, cô không ngừng xin lỗi mọi người nhường vị trí, nhìn thấy người bên trong quả nhiên là Lệ Tịnh Lương thì từ từ tháo kính râm xuống.



“Đây không phải là Hạ Tuyền sao?”



Có người đàn ông nhận ra cô, kinh ngạc nhìn bản thân cô rồi lại nhìn cái bụng của cô, sau đó lập tức nhìn về phía chủ xe sang trọng kia. Người đàn ông nhìn kỹ liền bừng tỉnh hiểu ra, đây là chồng cô mà!



“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tuyền đi tới bên cạnh Lệ Tịnh Lương, tay chống nạnh nói, “Chờ anh tới đón em tận nửa ngày rồi, em còn tưởng anh bị hồ ly tinh nào câu đi mất, hóa ra là một tên ăn mày.” Cô chán ghét liếc mắt một cái, hắng giọng nói, “Tất cả giải tán, giải tán đi, chưa từng thấy người ta bị người khác giả vờ đâm sao? Ở đây có người phát lương cho mấy người à?”


Lệ Tịnh Lương lại bắt đầu đi tới đi lui rồi, bác sĩ Tần chống cằm nhìn bộ dạng của anh, không nhịn được cảm thán một câu: “Tình cảm của Lệ tiên sinh và phu nhân thật tốt, tôi vô cùng hâm mộ hai người.”



Lệ Tịnh Lương không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trên cửa phòng sinh, mong nó lập tức biến thành màu xanh lá cây, ánh mắt kia giống như đang nói nếu như nó không biến thành màu xanh thì anh sẽ đưa tay đập nát nó, mặc dù điều này là không thể nào, nhưng vẫn có cảm giác như thể chiếc đèn kia khẽ co rúm lại một chút.



May mắn là, mặc dù trong lúc mang thai, Hạ Tuyền ăn hơi cực khổ, nhưng lúc sinh con thì tương đối thuận lợi, không lâu sau đứa bé liền ra đời, các ý tá đẩy cô ra ngoài, mang vào phòng bệnh, nói tin tức tốt cho ông chủ Lệ: “Mẹ con bình an, cô bé cũng rất khỏe mạnh, bảy cân rưỡi!”



Bác sĩ Tần gần như lệ nóng doanh tròng, nhìn người mà mình đã chăm sóc bao lâu nay sinh con bình an, cô cũng có cảm giác không khác gì Lệ Tịnh Lương được làm cha này.



“Lệ tiên sinh, mau đến thăm phu nhân một chút đi.” Bác sĩ Tần nói, “Lát nữa tôi sẽ bế đứa bé đến cùng với các bác sĩ.”



Lệ Tịnh Lương không chút do dự quay đầu bước đi, đi bộ được một lúc thì lại bắt đầu chạy, dáng vẻ nóng nảy này khiến cho hai nữ bác sĩ nhìn thấy phải lắc đầu thở dài.



“Cô có cảm thấy hiếm lạ không?” Bác sĩ Tần hỏi nữ bác sĩ bên cạnh.



Nữ bác sĩ thở dài nói: “Theo lý thuyết thì khi tôi sinh con, chồng của tôi cũng đối xử với tôi tốt như vậy.”



“Vẫn còn ‘nhưng’ nữa đúng không?”



“Nhưng anh ấy không nhiều tiền như Lệ tiên sinh, cũng không đẹp trai như Lệ tiên sinh......”



“Chắc phải có từ ‘cho nên’ chứ?”



“Cho nên cảm giác chênh lệch thật sự quá lớn mà.”



“Tôi hiểu lòng cô.”



“Thật sao?”



“Thật mà, tôi có cảm giác mình không gả được cho ai.”



“Tại sao?”



Vẻ mặt bác sĩ Tần khổ sở: “Lệ tiên sinh là một tấm gương quá tốt, sau này đối tượng không dễ tìm......”



“Ha ha ha ha ha ha ha.”



Trong phòng bệnh, Lệ Tịnh Lương ngồi bên cạnh Hạ Tuyền dịu dàng nhìn cô, bởi vì mệt quá nên cô đã ngủ, dáng vẻ nhìn qua rất suy yếu, anh đắp kín chăn cho cô, kéo rèm cửa sổ lên, đi quanh giường bệnh một vòng, rồi mới ngồi xuống lần nữa.



Trong chớp mắt, Hạ Tuyền đang ngủ say chợt thở nhẹ một tiếng, chân mày nhíu lại thật chặt, giống như nằm mơ thấy ác mộng



Lệ Tịnh Lương chậm rãi thở ra một hơi, âm thầm quyết tâm sau này nhất định phải chú trọng vấn đề bảo hộ, nếu như bây giờ nam nữ đều đủ cả, có cô, có anh, bọn họ chính là một gia đình hoàn mỹ, mong ông trời đừng tống thêm một thành viên vào nữa.



Tác giả có lời muốn nói: Phái nam làm phẫu thuật buộc ga-rô (thắt ống dẫn tinh) hình như sẽ ảnh hưởng đến khoái cảm......