Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 49 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Editor: Anh Thơ.



Vì thời gian và một số nguyên nhân khác nên tiệc đầy tháng của Lệ Hạ cũng không được tổ chức, lần này cuối cùng cũng có danh phận và cơ hội nên Hạ Tuyền muốn cho hai đứa bé cùng làm.



Thực ra nghĩ đến những điều này thì hơi sớm, cô vừa mới sinh con, tuy lần này sinh con rất thuận lợi những cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, cô phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.



Nhìn đứa con ở trong lòng chồng, Hạ Tuyền từ từ cong môi cười, chân mày hay khóe mắt đều là vẻ dịu dàng khéo léo. Trải qua năm tháng và hai lần sinh nở đã khiến cho vẻ đẹp của cô càng trở nên đoan trang chững chạc hơn, so với cô gái xinh đẹp rực rỡ trước kia thì dường như cô như bây giờ mới chính là cô.



“Diệp Hân đã đến một lần.” Lệ Tịnh Lương đặt con vào giường trẻ em, đột nhiên nói.



Biểu tình của Hạ Tuyền hơi cứng lại sau đó cười nói: “ Em không gặp ông ta, xem ra anh đã thay em quyết định rồi.”



Dáng vẻ thay tã cho con của Lệ Tịnh Lương giống như đang uống trà, vô cùng phi phàm, khi anh nghiêng người quay mặt về phía cô thì khuôn mặt anh tuấn đó khiến cho người ra nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy ngán.



“Tốt nhất là về sau em đừng gặp lại ông ta nữa.” Anh nói như vậy.



“Không phải là em không muốn gặp là có thể không gặp.” Hạ Tuyền thở dài: “Đối thủ kinh doanh, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy nha.”



Lệ Tịnh Lương mỉm cười: “Ông ta đã không còn là đối thủ của em nữa rồi.”



“Cái gì?” Cô ngẩn người.



“Trong lúc em mang thai sinh con thì công ty của ông ta đã đóng cửa, hơn nữa đã đi khỏi Giang Thành rồi.”



Tin tức này thực sự quá kích thích, Hạ Tuyền không nhịn được mà mở to mắt, không rõ là hưng phấn hay tiếc nuối nói: “Thật sao?”



Lệ Tịnh Lương không nói gì nhưng biểu tình đã trả lời câu hỏi của cô.



“Em thực sự không muốn thấy cảnh này.” Hạ Tuyền nở nụ cười: “Nói ra thì thực ra cũng hơi tiếc nuối, không phải là tự tay em đánh bại ông ta nhưng anh là chồng của em, giữa chúng ta thì cũng không cần phân biệt với nhau, như vậy cũng được.”



Ý cười của Lệ Tịnh Lương càng chân thành hơn: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”



“Bế con qua đây em xem một chút.” Hạ Tuyền dang tay ra nói.



Lệ Tịnh Lương bế con giao cho cô, cô ôm đứa con gái đang nửa tình nửa mơ của mình, tùy ý hỏi: “Tên của con gái là gì?”



“Lệ Thu Mạt.”




“Em cũng chưa từng nghe thấy anh nhắc đến người thân của anh.” Hạ Tuyền ngồi trên ghế chờ bữa cơm trưa của ông chủ Lệ: “Sẽ có những ai tới vậy? Cô dì chú bác?”



Lệ Tịnh Lương lưu loát đặt đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, tắt bếp nói: “Đều là những thân thích không thường lui tới, em gặp cũng không cần coi là quá quan trọng.”



Nghe thấy như vậy, cái tên Lệ Tịnh Lương này đúng là không đặt sai, bất luận là ở mặt tình yêu hay tình thân thì người này đều vô cùng lạnh nhạt.



“Vậy với anh cái gì mới là quan trọng?” Hạ Tuyền ôm con gái đi đến cửa phòng bếp, Lệ Hạ ngồi trong xe chạy của trẻ con ngước mắt nhìn về phía này giống như muốn được mẹ bế lên. Nhưng mà trong lòng mẹ đang bế em gái, giống như ở đó không có chỗ của cậu bé nữa, nghĩ một lúc, sau đó liền... khóc lên.



“Tại sao lại khóc?” Hạ Tuyền vội vàng nói với Lệ Tịnh Lương: “Nhanh đi dỗ con.”



Lệ Tịnh Lương liếc bản thân mình một cái: “Mùi khói dầu.”



“Vậy để em.” Hạ Tuyền muốn tạm thời đặt con gái xuống đâu đó sau đó đi dỗ con trai một chút nhưng đi một vòng cũng không phát hiện chỗ nào thích hợp, nhất thời có hơi sốt ruột.



Lệ Tịnh Lương không nhanh không chậm đi ra ngoài, đứng bên cạnh xe chạy dành cho trẻ em, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Lệ Hạ một lúc, Lệ Hạ thút tha thút thít ngừng khóc.



Hạ Tuyền: “.....”



“Con trai thì phải nuôi dạy như vậy.” Lệ Tịnh Lương bình tĩnh đi qua người con trai lên lầu, chậm rãi nói: “Anh đi thay quần áo.”



Khóe miệng Hạ Tuyền hơi co rút, đành phải đứng chờ bên cạnh con trai. Cô vốn tưởng rằng Lệ Tịnh Lương thay đồ xong thì sẽ xuống ngay nhưng mà khi anh đi đến chỗ rẽ cầu thang thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Em vừa mới hỏi với anh cái gì mới là quan trọng.”



Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, sao thế?”



Lệ Tịnh Lương nở một nụ cười ôn hòa, nụ cười này đủ để hòa tan băng tuyết trong ngày đông.



“Em, con trai và con gái, ba người là thứ quan trọng nhất với anh. Trong tim anh, không có bất kỳ thứ gì có thể sánh với ba người.”



Thực ra, cô cũng giống như anh, trong lòng chỉ có anh và con là quan trọng nhất.



Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ngược sáng trên cầu thang, anh tuấn mỹ không giống người phàm, nhân sinh của cô vì anh mà thay đổi. Không có anh có lẽ cô đã sớm không thể kiên trì được nữa hoặc là vẫn ở nơi nào đó trên thế giới này vất vả đấu tranh. Sự xuất hiện của anh cho cô ánh sáng cũng cứu sống cô. Sự thật chứng minh, chỉ cần còn sống thì sẽ gặp được chuyện tốt.



Mong rằng tình yêu này chính là kết thúc cho câu chuyện của bọn họ. Mong năm tháng vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.



--- ---- Hoàn chính văn --- ----