Âm Phu
Chương 18 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
Lúc mặt trời lên cao, lão đầu đến gõ cửa phòng tôi: “Tiểu tử, mi không sao chớ?”
“Cút!” Cổ họng khàn khàn như không còn là của tôi.
“Khà khà, người trẻ tuổi nên kiềm chế.”
Tôi lườm một cái.
“Đừng quên chuyện hôm nay, ta xuất môn coi hát, buổi tối lại về.”
“Phùng Tiểu Ngọc, con mẹ nó lão quay lại cho con!” Cổ họng tôi lào khào đến nỗi chỉ có mình tôi mới hiểu mình đang nói gì.
Tôi nghe tiếng lão đầu đạp dép lẹp xẹp đi xa.
Bên hông tôi là một cánh tay vắt ngang, vừa liếc mắt đã thấy Trần Lập Châu nằm bên cạnh. Chăn chỉ che được nửa thân dưới, còn lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết cùng vòng eo gầy gò.
Với cái eo này, ngươi còn dám nói y là người, ông đây sẽ phun một ngụm máu tươi trên mặt ngươi.
Toàn thân tôi đau gần chết, đặc biệt là hậu huyệt nóng rát, cũng không dám co rút lại, chỉ cần co rút sẽ khiến tôi đau đến nhe răng nhếch miệng. Tôi đưa tay đẩy Trần Lập Châu, phát hiện y ngoẻo đầu, ngã sang một bên làm tôi sợ nhảy nhổm.
À phải, bây giờ là ban ngày, Trần Lập Châu cũng xuất hồn khỏi thi thể.
Tôi há mồm gọi hai tiếng Trần Lập Châu, nhưng cổ họng thực sự quá đau, âm thanh cũng như mèo kêu. Chờ nửa buổi không thấy động tĩnh gì, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nằm co quắp trên giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Nửa tỉnh nửa mê, dường như có một đôi tay thay tôi lau chùi cơ thể; cảm giác kia rất thoải mái, tôi không kìm được rên hai tiếng. Lúc tôi tỉnh dậy, tôi vẫn nằm lì ở trên giường, nhưng toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, thật giống như có ai đó tẩy rửa thay tôi?
Tôi chớp mắt, nhỏ giọng kêu: “Trần ca?”
Không ai trả lời.
“Trần Lập Châu?”
Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong chăn, sờ mó mông của tôi. Tôi run lên, quay đầu lại. Trần Lập Châu khép hờ hai mắt, tay kia gác sau đầu, nằm ở bên cạnh tôi.
“Trên người còn đau không?”
Tôi sững sờ lắc đầu một cái, sau đó gấp gáp gật đầu: “Đau, mông em đau quá.”
Trần Lập Châu nhẹ nhàng vuốt ve mông tôi: “Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”
“Tối qua anh cũng nói vậy.”
Tôi mím môi, chợt nhận ra có điều không đúng. “Trần ca, ánh mắt anh sao lại như cũ rồi?”
Trần Lập Châu giương mắt nhìn tôi.
Vừa ngước lên, Trần Lập Châu đã đứng trước mặt. Tôi vội vàng hỏi y: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không phải quỷ, là yêu quái.” Trần Lập Châu khẽ nói.
Tôi hết hồn, thế mà là yêu?
Tôi vội vàng lay Trương Tiểu Bảo dậy, cuối cùng nó cũng tỉnh.
“Ơ, sao tao ngủ ở đây?”
“Tiểu Bảo, vừa rồi mày nhìn thấy gì không?”
Trương Tiểu Bảo cau mày, gắng sức hồi tưởng. “Tao không nhìn thấy gì, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, sau đó ngất luôn.”
“Thôi, trước tiên leo xuống đi.”
Tôi và Trương Tiểu Bảo từ mái nhà trèo xuống, lại thấy chú Trương co quắp ngồi dưới đất, dưới quần là một vũng nước. Tôi kinh ngạc, đây là sợ đến tè ra quần?
“Chú Trương, chú Trương.” Tôi thì thào gọi chú.
Trương Cường sợ đến mặt mày xanh lét, cả người thấm ướt mồ hôi, giống như vừa vớt chú ra từ trong nước. Trương Cường đưa tay phải trỏ vào một góc gian nhà, hô to: “Quỷ! Quỷ!”
Tôi và Trương Tiểu Bảo nhìn sang, thật sự không thấy quỷ mà chỉ thấy một ngón tay trẻ con nằm trên đất.
Hai đứa tôi cho chú uống hai bát canh gừng, tâm trạng cùng dần bình ổn, thế nhưng hỏi gì chú cũng làm thinh. Chú ôm chăn run lẩy bẩy, gương mặt tràn đầy sợ hãi. Tôi thấy tình huống này cứ thế cũng chẳng được gì, bèn quay sang hỏi Trương Tiểu Bảo.
“Trước lúc hôn mê, cái gì mày cũng không thấy?”
Trương Tiểu Bảo vò đầu, gắng sức nghĩ ngợi hồi lâu: “Giống như có một mùi hương lạ, tao hít vô rồi ngất luôn.”
Mùi lạ? Tôi suy tư một chút: “Tao về hỏi sư phụ tao, mày ở đây chăm sóc ổng.”
Nó vội vã gật đầu.
Rời khỏi nhà chú Trương, tôi bèn rẽ vào một rừng cây nhỏ, Trần Lập Châu cũng xuất hiện trước mặt tôi.
“Trần ca, rốt cuộc là sao vậy?”
“Họ Trương kia làm chuyện xấu, bây giờ chúng đã tìm tới cửa.” Trần Lập Châu lạnh nhạt nói.
“Ai?”
“Hoàng đại tiên.”
Tôi sững sờ, đó lại là Hoàng Thử Lang?