Âm Phu

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi hơi rối ren.



Trần Lập Châu dựa vào thân cây bên cạnh, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu: “Em muốn giúp ư?”



Tôi gãi đầu một cái: “Dù sao em với Tiểu Bảo cũng là bạn thân, nhà nó như thế này, em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”



“Hắn giết một con của Hoàng Bì Tử, em cảm thấy Hoàng Bì Tử [1] sẽ bỏ qua cho gia đình hắn?”



[1] Hoàng Bì Tử: Chồn lông vàng.



Tôi sững sờ, Hoàng Bì Tử vốn thù dai, xem như chú Trương gặp phiền phức lớn.



“Trần ca, anh có cách không?”



“Rất đơn giản, nợ máu trả bằng máu.” Trần Lập Châu lạnh giọng nói rằng.



Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, “Không có cách khác sao? Chỉ cần có thể giữ lại mạng cho họ.”



“Vậy phải xem họ muốn sống không đã.”



“Có ý gì?”



“Nếu hắn giết con trai người ta, vậy cứ đem con trai bọn hắn bồi trả lại.”



Tôi ngẩn ra: “Chú Trương vốn không có con mà.”



“Nhưng Hoàng Bì Tử không biết.” Trần Lập Châu lời ít ý nhiều, sau đó bên tai tôi nhẹ nhàng nói mấy câu.



Nghe biện pháp của Trần Lập Châu, tôi đứng tại chỗ lần lữa nửa ngày, nhưng cũng biết hiện tại đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.



Tôi giậm chân một cái, chạy về.



Trương Tiểu Bảo trông thấy tôi còn lấy làm lạ: “Mày về nhanh thế cơ?”



Tôi không quan tâm nó, chỉ đi thẳng tới trước mặt chú Trương, mở miệng hỏi: “Chú Trương, chú nói thật cho con biết, có phải chú động đến Hoàng Bì Tử hay không?”



Chú vừa nghe xong, cả người run lên, thất kinh ngẩng đầu nhìn tôi, bộ dáng đã bị tôi đoán trúng.



“Rốt cuộc chú đã làm gì?”



Chú Trương nuốt nước bọt một cái: “Mấy ngày trước chú lên núi đi săn, phát hiện một hang Hoàng Bì Tử, sau đó tóm gọn chúng nó, lột da đem lên chợ bán, còn thịt để ở nhà ăn.”
Trương Cường sợ đến ngã lăn ra đất, toàn thân run rẩy.



Tôi liếc nhìn Trần Lập Châu: “Làm sao bây giờ?”



Trần Lập Châu nghĩ một lúc, xuyên qua cửa.



Hoàng Bì Tử nhìn thấy y cũng ngạc nhiên, đôi con ngươi to tròn tựa như có một tia kiêng kỵ. “Ngươi muốn sao?”



Trần Lập Châu lạnh lẽo nhìn nó: “Cầm giao kèo rồi cút.”



Hoàng Bì Tử lùi về sau mấy bước, nhìn gà và giao kèo dưới chân, lại nhìn Trần Lập Châu: “Chuyện dương gian ngươi cũng quản? Ngươi không sợ quỷ sai biết?”



Trần Lập Châu cười lạnh: “Hoặc cầm giao kèo, hoặc bị ta ăn, ngươi chọn một.”



Hoàng Bì Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tức giận ngoạm lấy giao kèo và gà, quay lưng chạy.



Tôi thấy Hoàng Bì Tử biến mất trong màn đêm, mới chạy đi xem chú Trương. Chỉ thấy chú Trương sắc mặt tái mét, dưới thân là một vụng nước, Trương Tiểu Bảo cũng thất kinh, đâu dám nói lời nào.



“chú Trương, Hoàng Bì Tử đi rồi, chú đừng sợ.” Tôi nhẹ giọng an ủi.



“Thật ư?” Chú Trương nắm chặt tay tôi, run run hỏi.



Tôi gật đầu, quay sang Trương Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, hôm nay mày lo cho chú đi.”



“Mày thì sao?” Tiểu Bảo sốt sắng.



“Tao phải về.”



Tiểu Bảo nghe xong, vội vàng nói: “Trễ rồi, chớ đi!”



Tôi khẽ mỉm cười: “Yên tâm, dương khí tao mạnh lắm, quỷ dám tìm tao mới lạ.” Sau đó liếc mắt qua Trần Lập Châu.



“Hơn nữa sư phụ còn đưa tao bùa nè.”



Tiểu Bảo thấy tôi khăng khăng phải đi, nó không biết làm gì ngoài việc đưa tôi cây nến: “Vậy mày đi cẩn thận.”



Tôi gật đầu, cầm nến rời khỏi nhà chú Trương.



Sau đó, thím Trương rốt cuộc cũng mang bầu. chú Trương vì bảo vệ đứa bé này đã cùng vợ mình chuyển nhà đi xa, có thể đứa bé đã bỏ mạng, nghe nói tay phải mọc thiếu ba ngón tay.



Sư phụ hay tin, thở dài lắc đầu nói: “Súc sinh cũng có lương tâm. Nếu con người không có lương tâm, ngay cả súc sinh cũng không bằng.