Âm Phu

Chương 20 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



Từ lần trước bị côn, à không, bị Trần ca yêu thương, ông đây liền trải qua cuộc đời như vua chúa. Quả thực mẹ nó chính là hằng đêm sênh ca.



“Anh, nghỉ một chút, em rên hết nổi rồi.” Tôi thở hổn hển nói không ra hơi.



“Vậy thì câm miệng.”



“Không được, không rên khó chịu lắm.” Tôi vô cùng đáng thương nhìn Trần ca bên trên.



Trần ca nghe xong cúi đầu xuống, ngăn chặn môi tôi, vật nóng kia càng thúc sâu trong hậu huyệt.



Bà nó!



Tôi thở hổn hển, đôi tay túm chặt lấy chăn đệm dưới thân, mồ hôi vã ra như tắm.



Trần Lập Châu bỗng ngừng động tác, êm ái hôn lên môi tôi: “Em còn sợ ta?”



Tôi mơ màng lắc đầu.



“Mặc kệ ta biến đổi ra sao, em cũng không được sợ ta.” Trần Lập Châu hôn khẽ lên má tôi, thì thào nói.



Muốn giương mắt nhìn y, lại bị che kín mắt. Tốc độ đâm dưới thân càng lúc càng nhanh, khiến tôi triệt để lạc lối trong ngực y.



Hôm sau lúc ăn cơm, lão đầu bỗng nhiên mở miệng gọi tôi: “Tiểu tử.”



“Dạ?” Tôi quay đầu nhìn lão.



“Gần đây mi nghỉ ngơi không tốt lắm?”



Ha ha, ông đây gần nhất có ngủ miếng nào đâu.



“Tiết chế lại, tuy nói mi dương khí dư thừa nhưng cũng đừng huỳnh huỵch như thế, vẫn nên tăng thu giảm chi.”



Tôi suýt thì phun cơm trên mặt lão, cái thằng cha không biết xấu hổ này!



“Gần đây còn nhớ thắp hương không? Rằm sắp đến, cũng đừng quên giết gà.”



Tôi gật gật: “Con nhớ rõ hết, ăn cơm xong rồi đi.”
“Ai ai ai, buông ra!”



Lão đầu kéo lại râu mép của mình, xuýt xoa: “Bứt muốn rụng râu ta rồi!”



“Thằng oắt con, ngon thì đừng chạy. Xem ta trừng trị mi!”



Tôi lượn đi như một làn khói, lão đầu xỏ giày từ trong nhà chạy ra.



Tôi tựa lưng vào tường, nhìn chằm chặp phòng mình nhưng chẳng dám vào. Tôi đứng trước cửa qua lại nửa ngày, thẳng đến khi đế giày sắp mài hỏng, tim đập thình thịch đẩy khe cửa, lén lút nhìn bên trong.



Trong phòng trống vắng, ngay cả thân thể của Trần Lập Châu cũng mất dạng. Tôi lấy làm lạ muốn mở to thêm chút, trong kia đột nhiên cửa mở. Chân tôi loạng choạng, trực tiếp nhào vào, nhưng nhào vào một lồng ngực êm ái. Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ: “Vì sao giống tên trộm, lén lén lút lút.”



Tôi cạn lời, ngẩng đầu nhìn Trần đại thiếu. Chợt nhớ tới một đêm mưa, nam nhân này đi trước dắt tay tôi, bảo rằng muốn mang tôi về nhà.



Tôi nuốt nước bọt, đứng thẳng người: “Trần đại thiếu, anh còn nhớ chuyện gì sau khi rời khỏi Hoàng viên ngoại gia không?”



Trần Lập Châu thấy biểu cảm nghiêm túc của tôi, cũng thôi cười, phủ nhận: “Ta không nhớ.”



“Vậy anh còn nhớ điều gì?” Tôi tò mò hỏi.



“Ta chỉ nhớ đưa em trở lại Hoàng gia.”



Tôi cả kinh, quả nhiên tối đó xảy ra chuyện gì mới gọi ra mặt khác của Trần Lập Châu.



“Vậy hôm nay vì sao anh xuất hiện?” Tôi tiến lên một bước, có phần nôn nóng muốn biết câu trả lời.



Y bỗng đưa tay phải vuốt ve má của tôi, nhìn tôi nhẹ giọng: “Ta nghe thấy em gọi ta.”



Tôi lại thêm sửng sốt, lẽ nào vấn đề đều nằm ở phía tôi?



“Em,” Tôi vừa hé miệng, Trần Lập Châu liền hôn lên môi.



Tôi kinh ngạc nhìn y nhẹ nhàng trên môi tôi mút mát, sau đó buông lơi, hỏi rằng: “Tiểu Duẫn, em nhớ ta chăng?”



Hơi thở lạnh lẽo lướt qua chóp mũi tôi, Trần đại thiếu trước mắt phong độ dịu dàng, nhu tình như nước, khác xa với vị Trần ca mạnh bạo mắt đỏ.



Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi con mẹ nó thật ra gả cho mấy người vậy? Có phải sính lễ của ông đây còn quá ít?