Âm Phu
Chương 21 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
“Tiểu Duẫn, lão Vương mời ta uống rượu tối nay, ta không về nhá.” Sau bữa cơm tối, lão đầu vừa nói vừa nháy mắt với tôi.
“Con mắt lão bị người đánh à?” Tôi cau mày nhìn lão.
Lão đầu trợn mắt với tôi, cầm theo bình rượu hồ lô, lẹp xẹp ra cửa.
Tôi nhìn mặt trăng ngoài kia, lúc này cũng sắp rằm, vầng trăng trên cao cũng ngày càng tròn trịa. Nghĩ tới trong phòng chính là Trần đại thiếu, ít nhiều gì tôi cũng nghỉ ngơi thật tốt vài hôm.
Tôi vui mừng, mặt mày hớn hở trở về phòng.
Trần Lập Châu đang đứng trước bàn, trên tay không biết cầm tờ gì đó, đang xem. Tôi hiếu kỳ sáp lại: “Anh coi gì á?”
Trần đại thiếu ngẩng đầu đối diện gò má tôi. Tôi ngó xong, mặt liền đỏ. Đây chính là thời điểm lão đầu dạy tôi viết chữ, đọc sách; chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo so với trâu chó không bằng. Tôi vội vàng cướp lấy mảnh giấy kia: “Đừng xem, xấu lắm.”
Trần đại thiếu mỉm cười nhìn tôi, không lên tiếng.
Tôi ho khan hai tiếng: “Chữ em vẫn xấu òm, lão đầu cũng mắng em đầu óc ngu si tứ chi phát triển, dạy em mấy năm cũng đành chào thua.”
“Em còn muốn học chứ? Ta dạy cho em.”
Tôi sững sờ, đã thấy Trần Lập Châu không biết tìm đâu ra một bộ văn phòng tứ bảo (mực – nghiêng – giấy – bút), nhìn chất liệu đã biết không phải người bình thường có tiền mua.
“Anh lấy ở đâu? Tại sao trước giờ em chưa từng thấy?”
“Ta tìm trong rương của em, chất liệu giống nhau, có thể đem ra luyện chữ.”
Tôi nhìn theo ánh mắt y, đó là rương sính lễ, hóa ra mấy rương to đùng đó còn có đồ chơi này? Tôi còn nghĩ rằng bên trong đầy vàng bạc chứ.
Tôi vội xua tay: “Không được.”
Trần Lập Châu nhìn tôi một cái, im lặng, rồi cúi đầu viết trên giấy vài chữ. Ngón tay Trần đại thiếu vừa dài vừa thon, cầm chiếc bút lông màu nâu càng tôn lên nước da đặc biệt trắng nõn. Chỉ thấy y trôi chảy viết tên tôi.
Khúc Tiểu Duẫn.
Nét chữ thanh mảnh lại mang chút phong lưu.
Không ngờ tên tôi cũng có thể viết đẹp mắt như vậy, đáy lòng tôi có phần thích thú.
“Đến lượt em.” Nói xong đưa bút.
Tôi lùi về sau một bước: “Em… không thể, chữ em rất khó nhìn.”
Trần Lập Châu một phát bắt được tôi, đem tôi vòng vào trong ngực. Y nắm chặt tay tôi, cả hai cũng cầm một cây bút.
Trần Lập Châu bỗng tăng thêm lực tay, tôi thấy cậu em của mình bị kích thích, hơn nữa hậu huyệt bị mở, nhất thời không kìm được, cứ thế bắn ra.
Chất nhầy màu trắng dính lên hai người. Tôi đỏ mặt nhìn y, y liền sờ tôi vài lần, một tay quết chút tinh dịch, bôi vào hậu huyệt.
Thỏ: ∑(っ°Д°;)っ……… Σ( ° △ °|||)︴!!!!
“A.” Tôi bất giác than nhẹ một tiếng, cao trào qua đi, trên người mẫn cảm vô cùng.
Tay phải của tôi sờ lên cự căn của Trần Lập Châu theo bản năng, phát hiện nó cương đến dọa người, nhưng y vẫn cứ dịu dàng làm khúc dạo đầu thay tôi.
Tôi có chút không đành lòng nói: “Em ổn, anh vào đi.”
Trần Lập Châu cúi đầu, thì thầm bên tai rằng: “Em là của ta.”
Theo sau lời nói là cự căn thúc vào, đem hậu huyệt hoàn toàn lấp kín.
“A!” Tôi ngửa cổ hét lên.
Trần Lập Châu ra vào mấy lần đã tìm được điểm thoải mái của tôi, nhiều lần đâm tới.
“A, sướng quá.” Tôi ôm người đàn ông, ngón tay bấu vào lưng y.
Mồ hôi từng giọt chảy xuôi, tôi trợn hai mắt nhìn Trần đại thiếu, nhận ra y cũng nhìn mình.
“Gọi tên ta.” Trần Lập Châu vừa nói vừa thúc mạnh hai lần.
“Vâng, Trần, Trần Lập Châu, a…”
“Dễ chịu sao?”
Tôi liên tục gật đầu, nước bọt theo khóe miệng chảy ra: “Trần Lập Châu, mạnh nữa.”
“Ta sẽ làm em thoải mái không nên lời.” Trần đại thiếu nói vậy, từ ngữ dâm mỹ cũng hàm súc như thế, khiến tôi cảm thấy hứng chí nên càng kiêu ngạo hơn.
“Nhanh, đừng ngừng, làm em thoải mái, a!”
Hai chân tôi kẹp chặt lấy thắt lưng y, thân thể theo y trước sau lay động.
Sau đó, quả thật tôi bị làm đến mẹ nó một câu cũng nói không thành lời.
Nhưng chỉ cần tôi ngước mắt là sẽ thấy đôi con ngươi đen của y, nhìn tôi nóng cháy, dường như muốn nuốt tôi vào trong bụng, ép cạn hơi sức của tôi.
Tôi nhắm mắt, bị làm đến hôn mê bất tỉnh.