Âm Phu

Chương 24 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



Tôi cười khô khan: “Trăm sự nhờ lão, sư phụ.”



Lão đầu túm tai tôi kéo xềnh xệch vào trong, tiện chân đá Đường Duyệt Hòa một cái. “Không muốn chết thì theo ta.”



Đường Duyệt Hòa vội vã chạy theo.



Lão đầu lấy trong nhà ra một đống bùa, đưa cho tôi và hắn. “Dán cái mớ này lên khe cửa chính và cửa sổ, không được sót chỗ nào.”



Tôi vâng lời, cùng Đường Duyệt Hòa cực lực dán lên. Tôi vừa dán xong, sư phụ lại cầm một đống bùa khác ném cho tôi: “Dán lên Trần đại thiếu.”



Tôi ngẩn ra giây lát.



“Đực mặt làm gì, còn không lẹ tay, hay muốn chờ hắn ăn thịt thầy trò mình?”



Tôi lập tức vọt ra ngoài.



Chạy vào phòng, thi thể Trần Lập Châu vẫn yên tĩnh nằm trên giường kia. Tôi cuống quýt cầm dùa dán lên người y, vừa dán vừa cầu khẩn: “Trần Lập Châu, tối nay đừng tăng thêm độ khó cho em nhé.”



Chờ tôi dán bùa chú đầy người y, lúc này mới chạy khỏi phòng. Tiện tay khép cửa phòng lại, bên ngoài cũng dán thêm hai tấm.



“Sư phụ, nhiệm vụ hoàn thành.”



“Ờ.”



“Sư phụ, bùa này hữu dụng không?”



“Không hữu dụng thì mi vô đó với hắn đi.” Lão đầu hừ lạnh nhìn tôi.



Tôi nghe xong, ngoan ngoãn câm mồm ngồi ở cửa, từ cửa sổ ngó ra sân. Đường Duyệt Hòa lại ngồi xổm góc tường, không dám cử động dù chỉ một chút. Đồng hồ cổ điển điểm mười một giờ nhưng dù trong hay ngoài cũng không có động tĩnh. Lão đầu ngồi trên ghế nghiêm chỉnh, ngay cả hút thuốc cũng cau mày.



“Đường Duyệt Hòa, vì sao ma nữ này luôn đuổi theo anh?” Tôi không kìm được hỏi.



Đường Duyệt Hòa ngẩng đầu nhìn tôi một cái, liền cúi đầu.



“Truy sát anh như vậy, nếu không phải anh giết nàng chắc cũng giết gia đình nàng phải không?”



“Tôi không cố ý.” Đường Duyệt Hòa rốt cuộc lên tiếng, hắn ôm chặt lấy bản thân.



“Là sao?”



“Tôi không muốn giết nàng, là nàng nhất định bám lấy tôi.” Đường Duyệt Hòa ngẩng đầu lên, đáy mắt đều là tơ máu. “Tôi nói rằng tôi đã có gia đình, cùng lắm chỉ mây mưa với nàng dăm bữa. Nhưng nàng không tin, cứ bám tôi như vậy.”


Ma nữ đau xót kêu một tiếng, muốn bỏ trốn theo bản năng nhưng đã bị Trần Lập Châu bắt được, cứ thế vặn gãy cổ của nàng.



Tôi hoảng sợ nhìn đầu nàng ta lăn lông lốc, cơ thể thì bị Trần Lập Châu nuốt chửng. Hai tay y toàn là máu tươi, dòng máu theo đầu ngón tay nhỏ giọt, cũng không biết là máu của ma nữ hay máu của Đường Duyệt Hòa.



Tôi sợ sệt lùi về sau hai bước, chỉ thấy Trần Lập Châu chậm rãi quay sang. Trên da dẻ tái xanh là một đôi mắt đỏ tươi như máu sáng rỡ, lại không có tròng mắt.



Tôi sợ đến phát run.



“Trần ca?” Tôi thử gọi y.



Trần Lập Châu không hề để ý.



“Tiểu Duẫn, thần trí hắn mất rồi, mi gọi cũng như không. Tranh thủ lúc ta cản đường, mi mau cút!” Lão đầu thì thào nói với tôi.



Tôi kinh khiếp nhìn sư phụ: “Đừng!”



“Thằng ngu, lẽ nào hai ta chết chùm mới chịu?”



“Chạy đi!” Lão đầu hô to một tiếng, sau đó lão cầm lá bùa đánh về phía Trần Lập Châu.



Ai biết Trần Lập Châu lập tức hất lão bay xa, sau đó dịch chuyển tức thời đến bên cạnh tôi, nhe hai răng nanh bén ngót cắn vào cần cổ.



Tôi nghiêng đầu, bị y cắn trúng vai, một cơn đau xót vội vàng ập tới khiến nước mắt không kìm được tuôn rơi.



Tôi hoa mắt, bất tỉnh.



Lá bùa này làm bằng giấy vệ sinh à!



— —



Hậu trường của editor:Nếu Trần Ca không mất trí.“Trần Lập Châu!” Tôi nhắm mắt gọi tên y theo bản năng.



Tôi nghe thấy ma nữ hét thê thảm, vội vàng mở mắt đã thấy Trần Lập Châu chắn trước mặt tôi, một tay kéo mái tóc quá dài. Dùng lực mạnh hơn, y kéo tróc cả da. Rồi y cười lạnh: “Vợ của bố, bố chưa ăn thì thôi, nào tới lượt mày?” Nói xong ngoạm luôn ma nữ.Nếu Trần đại thiếu là kẻ xơi tái vong ma.“Tiểu Duẫn à, hơi đường đột nhưng em có thể tìm cho ta một thìa, một nĩa, một chiếc kéo và nồi nước sôi không? Tóc nàng ta quá dài, ta nghĩ rằng ăn vào sẽ nghẹn. Hơn nữa nàng quá dơ, ta muốn rửa sạch nàng, chần qua nước sôi. Uhm, ta không có thói quen ăn bốc.”



“Lúc ta ăn, em chớ nhìn. Vì phải xơi đồng loại của ta, ngại lắm…”



“Ma nữ kia, đừng sợ. Con gì nuôi mà không để ăn.”Cách triệu hồi một con quỷ.“Lập bàn cầu cơ?” Không.



“Ra mộ người chết, gọi vong về?” —-



“Đứng trước gương vào 0h đêm và gọi to tên con quỷ mình muốn gặp?”



Khúc Tiểu Duẫn [vuốt tóc]: Quên giết gà vào mười lăm…