Âm Phu

Chương 25 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



Vết thương trên vai đau ê ẩm, dường như tôi nghe thấy tiếng sư phụ hét lên. Tôi muốn há mồm, nhưng cổ họng đau dữ dội, chẳng khác nào bị dao cứa qua. Ý thức còn mơ hồ, tôi lại rơi vào bóng tối.



“Dậy, mau dậy.”



Ai đang nói thế?



“Ngủ mãi là không kịp đâu.”



Cái gì không kịp đâu?



“Mau dậy!”



Chỉ nghe đối phương hô to một tiếng, tôi vội vàng mở hai mắt ra đã thấy lão đầu ngồi đối diện tôi, hút thuốc. Thấy tôi tỉnh giấc, lão bèn nhổm dậy: “Tỉnh rồi?”



“Cái gì không kịp đâu?” Tôi vừa mở miệng đã hỏi ngay, cổ họng vô cùng đau rát.



“Nói mê gì đấy?” Lão đầu có chút khó hiểu.



“Con nghe thấy có người gọi con tỉnh lại, bộ không phải lão sao?”



Sư phụ cau mày nhìn tôi: “Mi bất tỉnh ba ngày, có phải ngủ nhiều bị lú lẫn không?”



Tôi sững sờ nhìn lão: “Ba ngày?”



Trí nhớ trong đầu kéo về, nhớ tới Trần Lập Châu xa lạ đêm đó khiến tôi phát run: “Con chưa chết? Sư phụ cũng chưa chết sao?”



Lão đầu tàn nhẫn cấu vào mặt tôi một cái: “Đau không?”



“Ôi đệch, đau chết ông!”



Lão đầu cười khì.



“Trần Lập Châu đâu?” Tôi nhìn xung quanh một chút, “Sao con lại nằm trong phòng lão?”



Lão đầu rít một hơi thuốc, “Hai ngày nay mi cứ ở với ta.”




Tiểu Miêu vội gật đầu, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: “Anh Tiểu Duẫn, anh tốt bụng ghê, dù thế nào cũng luôn lo nghĩ cho kẻ khác.”



“Sao?” Tôi có chút nghe không rõ lời em, chỉ thấy mặt em đỏ như quả táo Tây, liếc mắt đưa tình nhìn tôi như vậy.



Cả người tôi run lên, ho khan hai tiếng: “Tiểu Miêu, phiền em rót giúp anh cốc nước.”



Tiểu Miêu nghe xong lập tức đi rót nước. Cũng không biết đất gồ ghề hay chân em loạng choạng mà thời khắc bưng nước đến trước mặt tôi, vừa định vươn tay cầm lấy thì em lảo đảo ngã xuống trên người, cốc nước cũng vấy ướt y phục tôi.



Tôi đưa tay ôm lấy em theo bản năng, đang muốn hỏi em có sao không đã thấy em ngẩng đầu lên, mặt mày đỏ ửng.



“Tiểu Miêu, da mặt em hồng quá?” Tôi cư xử có phần luống cuống.



Hơi thở của Tiểu Miêu trở nên gấp gáp, em dùng đôi mắt to tròn, trong veo như nước nhìn chằm chặp tôi, đôi môi hồng phấn hé mở nửa ngày mới gọi. “Anh Tiểu Duẫn.”



“Hơ?”



“Em muốn, muốn…” Tiểu Miêu ấp úng hồi lâu, ngay khi muốn mở miệng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn.



Đợi tôi quay đầu lại đã thấy cái bàn tự dưng ngã xuống nhà. Điều này khiến tôi giật thót và cũng cắt ngang lời nói của Tiểu Miêu.



“Vì sao nó lại ngã nhỉ?” Em cảm thấy chuyện đó thật kỳ quặc.



Tôi nuốt nước bọt: “Ha ha, chắc cũ quá ấy mà, nên thay cái mới.”



Tiểu Miêu nhìn tôi rồi vội vàng đứng dậy, con nhỏ ngượng ngịu nói với tôi rằng: “Em mang cơm cho anh.” Rồi bỏ chạy mất tiêu.



Tôi nhìn chằm chặp cái bàn kia, suy nghĩ nửa ngày bèn thấp thỏm gọi: “Trần Lập Châu?”



Trong phòng yên lặng đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở của chính mình. Tôi cào tóc, chẳng lẽ nghĩ ngợi quá nhiều ư? Vừa muốn há miệng gọi lão đầu, bỗng một thanh âm lạnh băng vang lên bên tai: “Chắc em đang cảm thấy tự do lắm?”



Trong lòng tôi căng thẳng, toàn thân cứng đờ.



Lúc tôi quay đầu lại đã thấy Trần Lập Châu đá một cước lên cạnh bàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi đầy lạnh lẽo.



Tôi cười khan một tiếng: “Trần ca, là anh đó ư?”