Âm Phu
Chương 31 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
Không biết qua bao lâu, lần nữa định thần lại đã thấy Trần Lập Châu đứng đưa lưng về phía tôi. Từ đằng sau tôi có thể thấy bả vai y thấm đẫm máu tươi, ướt đỏ thân xường xám trắng ngà.
Một đôi tay từ sau lưng y xuyên thủng!
Đó là tay của Trần phu nhân.
Tôi hoảng sợ trợn trừng hai mắt, “Trần Lập Châu?”
Trần Lập Châu quay đầu nhìn tôi, sắc mặt trắng hơn cả giấy, chau mày: “Mau chạy.”
“Sao?”
“Bà ta chết rồi, chạy mau!”
Trần phu nhân đã chết rồi?
Tôi hoảng hốt từ đất đứng lên, lúc này mới phát hiện ra Trần Lập Châu cầm chặt lấy cánh tay của Trần phu nhân, không cho bà ta thoát khỏi khống chế của mình. Trần phu nhân lộ ra răng nanh nhọn hoắt, vừa nhìn tôi cười lạnh vừa lẩm bẩm: “Chết, chết…”
Tôi sợ đến lui về sau một bước.
“Chạy!” Nét mặt Trần Lập Châu hiện lên tia khổ sở.
Tôi định chạy theo bản năng nhưng ngừng bước, “Anh thì sao?”
“Ta sẽ đi tìm em, chạy mau.”
Đôi tay sắc bén kia chật vật khoắn một vòng trong cơ thể của Trần Lập Châu, rất nhiều máu thấm đẫm áo quần, tí tách rơi xuống.
Vành mắt tôi nóng lên, bóng dáng y trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Đưa tay lau nước mắt, tôi hét to: “Con mẹ nó anh nhất định phải tìm em!” Nói xong xoay người chạy.
Tôi dùng toàn bộ hơi sức từ thời còn bú sữa để liều mạng trốn đi, tuy rằng không biết nên đi nơi nào. Tôi chỉ biết chạy, chạy, tiếp tục chạy. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nề, hai chân như bị cột vào hai bao cát, nặng trịch. Khuôn viên Trần gia đặc biệt lớn, dù tôi có vẫy vùng cách mấy cũng không thể chạy đến tận cùng.
“Nhanh đi, nhanh đi!” Tiểu nha hoàn lén lút đặt bức ảnh vào trong tay tôi. “Tối nay nhớ tạt sang nhà bếp, mẹ Lưu cho em một cái đùi gà.” Dứt lời xoay lưng dợm bước.
“Chị Tiểu Hà, buổi tối chị đến chăng?”
“Đương nhiên, cũng không thể để em ăn một mình.” Tiểu nha hoàn ngoảnh mặt cười với tôi, cô phất tay một cái, chậm rãi chạy đi.
Tôi theo bản năng che kín miệng.
Vì sao tôi gọi tên cô ấy?
Tôi hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, đây rốt cuộc là nơi nào? Tôi con mẹ nó tột cùng làm sao vậy? Tôi cảm thấy đầu óc hỗn loạn cực kỳ, huyệt thái dương vô cùng đau đớn. Tôi càng không thể ngốc ở đây!
Tôi cắn răn, chạy ngược về. Nhưng chạy một vòng mới phát hiện, chỗ này dù vùng vẫy ra sao đều luẩn quẩn không thoát.
Quỷ áp tường ư?
Tôi nhìn hoa nguyệt quý đỏ tươi, tâm trạng có chút nặng nề. Thân thể ngày càng chậm, bước chân ngày càng rã rời, quần áo bị mồ hôi ướt đẫm dính chặt trên người tôi.
Một lần nữa tôi nhìn đóa nguyệt quý kia, trong đầu trở nên mông lung đứt đoạn; chân mềm nhũn, cứ thế khuỵu trên đất.
“Cút đê, ông đây đếch chơi với mày. Mày muốn sao thì làm vậy!” Tôi buông tay, nằm vật ra không nhúc nhích.
Tôi nằm dưới đất phát hiện cụm mây trên cao có chút lạ lùng. Cụm mây không hề trôi, giống như tôi đang ngắm mây qua bức ảnh.
Bức ảnh? Tôi bật dậy, vội vã đưa ảnh chụp trong tay lên, cẩn thận quan sát.
“Em đang làm gì?” Giọng nói kia mang theo ý cười rơi vào tai tôi nhẹ bẫng.
Tôi chậm chạp ngoảnh đầu, chờ tới khi thấy rõ người trước mặt, nước mắt bỗng tuôn rơi.
“Trần Lập Châu…”