Âm Phu

Chương 32 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



Lần thứ hai thấy rõ mặt y, tôi hơi sợ hãi.



Trần Lập Châu mặc xường xám màu lam, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Đôi con ngươi lấp lánh hữu thần, giống như giấu đầy sao trong đáy mắt.



17, 18 tuổi, chính là thời kỳ rực rỡ nhất của đời người.



Tôi giơ bức ảnh trong tay lên, nhìn người con trai trước mặt, nhìn liên tục mấy lần bỗng băn khoăn.



Đây là ảo giác?



Trần Lập Châu thấy tôi ngây ra như vậy, trên mặt thoáng cười: “Vì sao em khóc?”



Tôi nhìn y chằm chặp, siết chặt bức ảnh trong tay, không biết nên mở miệng như thế nào. Gò má nóng hổi, tôi đưa tay sờ lên chỉ thấy tràn đầy nước mắt. Tôi không ngừng lau đi, nhưng phát hiện lau kiểu gì cũng không cạn được, mẹ, khóc cái quỷ gì!



Trần Lập Châu lẳng lặng nhìn ta, bỗng nhiên bước lên cầm lấy tay đang lau nước mắt của tôi, đem đầu tôi dựa vào lồng ngực.



“Đừng khóc.”



Em con mẹ nó cũng không muốn khóc đâu!



Tôi vừa khóc vừa chùi nước mũi vào ngực y.



Mẹ, mới 17, 18 tuổi mà cao như vậy rồi!



Trần Lập Châu bất giác mỉm cười, tôi lấy làm lạ bèn ngửa cổ nhìn y.



“Khúc Tiểu Duẫn, không ngờ em cũng sẽ khóc. Ta còn cho rằng cả ngày em chỉ biết ngu ngốc vui mừng.”



“Anh gọi em là gì?”



“Em ngốc gì đấy nhỉ?”



“Không.” Tôi khó tin nhìn y, tiếp theo quan sát tấm hình.



Người trong hình và Trần Lập Châu hiện tại giống nhau như đúc, nếu như nói đây là mười mấy năm về trước, vì sao tôi lại xuất hiện ở đây? Tôi cảm thấy tôi sắp điên con mẹ nó rồi, giơ tay lên, há mồm liền muốn cắn.



Trần Lập Châu nắm lấy tay tôi: “Có bệnh?” Y nhìn tôi, trong mắt hơi mơ hồ, sau đó sờ sờ trán tôi.



Tôi ngẩng lên nhìn y, nội tâm rối loạn, lẽ nào tôi đã chạy vào bên trong ảnh chụp rồi?



“Đi thôi.”



“Đi đâu?”




Vừa mới vào đã thấy Trần phu nhân nằm đó, một phòng đầy tớ ra ra vào vào, trên mặt hiện lên tràn đầy lo lắng. Chúng nha hoàn cũng vội vã hô: “Cung nghênh đại thiếu gia.”



Mọi người nghe xong lập tức đình chỉ, một thanh niên trẻ tuổi từ trong đám người nhanh chóng bước ra ngoài.



Ước chừng hắn khoảng đôi mươi, vận xường xám màu lông chuột, bề ngoài tuấn lãng bất phàm. Nhìn thấy Trần Lập Châu, hắn liền hành lễ: “Đại thiếu gia.”



“Mẹ ta thế nào?”



Vừa nghe đến giọng nói của y, tôi liền nhận ra hắn – không ai khác ngoài quản gia Trần Hà.



“Bác sĩ nói không nguy hiểm tính mạng.”



“Cha ta bên kia đã gặp chuyện gì?” Trần Lập Châu thấp giọng hỏi.



Trần Hà ngẩng đầu nhìn Trần Lập Châu, sau đó đầu cúi thấp: “Trên đường hồi hương, lão gia nhiễm phải ôn dịch… không còn.”



Tôi nghe xong, nội tâm chấn động, vội vã đến nhìn Trần Lập Châu.



Lưng Trần Lập Châu gồng thẳng tắp: “Bây giờ cha ta ở đâu?” Thanh âm trầm ổn không có lấy một tia gợn sóng.



“Vẫn đang trên đường di chuyển, có thể ngày mai mới về.”



“Chuyện xảy ra bao lâu, vì sao giờ này mới nói?”



“Lão gia giấu đi, nghĩ rằng có thể chữa được…”



“Lập Duy và Lập Viện đâu?”



“Nhị thiếu gia ra ngoài, tam tiểu thư ở trong phòng, còn chưa hay tin.”



Trần Lập Châu đăm chiêu giây lát.



“Gọi Lập Duy về, đừng bẩm báo với tam tiểu thư, đợi lát nữa ta sẽ tự mình nói cho em ấy.”



“Vâng.”



“Đại thiếu gia, tang sự của lão gia thì…”



“Mau đi chuẩn bị, chờ mẹ tỉnh lại ta sẽ nói sau.”



“Vâng.” Trần Hà cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đó.



Tay Trần Lập Châu giấu trong ống tay áo, siết chặt thành đấm, khe khẽ run lên.