Âm Phu
Chương 34 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Edit: Thỏ
“Đại ca.” Trần Lập Viện nhìn tôi một cái, hơi do dự. Ngừng một chút nàng mới mở lời. “Nhị ca làm sao vậy? Vừa rồi em thấy ảnh thở hào hển chạy đi.”
Trần Lập Châu miễn cưỡng nở nụ cười, dịu dàng nhìn cô em nhỏ. “Không sao đâu, em đừng lo.”
Trần Lập Viện cong môi, gương mặt trắng nõn dường như ửng hồng, một đôi con ngươi sáng lấp lánh như sao chứa đầy bóng dáng của Trần Lập Châu. Nàng cười rộ không hề lộ răng, dùng khăn tay khẽ che đôi môi phấn hồng. Toàn thân nàng tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, động tác cũng vô cùng tao nhã.
“Đại ca, hôm nay anh rất bận chăng?”
“Anh có chút việc cần làm.”
Trần Lập Viện nghe xong nét mặt thoáng qua vẻ bi thương.
“Muốn anh đưa em ra ngoài hửm?” Thanh âm mang theo ý cười, nhẹ nhàng hỏi.
Trần Lập Viện có chút ngượng ngùng liếc mắt với y.
“Sai Tiểu Hà đưa em đi đi.”
“Vậy em ở nhà.” Trần Lập Viện bĩu môi nói.
Y thở dài một bận: “Thủng thẳng vài hôm anh đưa em dạo phố, được không?”
Trần Lập Viện nghe xong sắc mặt liền tươi tắn: “Không được gạt em.”
“Ừ.” Trần Lập Châu gật đầu.
“Hôm nay em làm bánh ngọt đường, đại ca muốn ăn không?”
“Ừ, em cứ sai người mang vào phòng anh.”
“Không, em phải mang cho anh chứ.” Gương mặt nàng không thể kìm nén sự vui sướng, sau đó chậm rãi chạy đi.
“Chị Tiểu Hà?” Tôi gọi cô một tiếng theo bản năng.
Tiểu Hà chặn mồm tôi, lôi tôi vào một phòng trống, đem cửa phòng khóa chặt. Chỉ thấy lưng cô chắn ngay cửa, bộ ngực phập phồng theo hơi thở đứt quãng kia. Dường như cô gặp điều gì kinh hãi lắm, đồng tử mở to, màu môi tái mét. Nhìn kỹ đúng là cô đang phát run.
“Chị sao vậy?”
“Không xong rồi, không xong rồi…”
Tôi kinh ngạc nhìn cô, lời lẽ này, không phải trước lúc nằm mơ tôi đã nghe thấy sao?
“Có chuyện gì hả?”
“Chị nhìn thấy, nhìn thấy…” Tiểu Hà gần như không nghe tôi nói gì, cứ thất thần lẩm bẩm.
“Chị Tiểu Hà!” Tôi lay vai cô ấy.
Lúc này cô mới nhìn về phía tôi, nước mắt bỗng tuôn rơi. Tôi bị cô làm cho giật mình.
“Tiểu Duẫn, chị thấy rồi, chị không sống nổi, không sống nổi!” Tiểu Hà ôm mặt khóc rống.
“Nghĩa là sao, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tiểu Hà cắn chặt môi dưới, khẽ lắc đầu.
Bỗng cô nắm tay tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng mạnh mẽ: “Tiểu Duẫn, van em cứu chị với! Cứu chị đi! Em nhất định phải cầu đại thiếu gia cứu chị!”
Tôi nhìn dáng vẻ Tiểu Hà, bỗng cảm thấy có phần không đúng: “Vì sao chị ra đây một mình, tam tiểu thư đâu?”
Tiểu Hà nghe xong đột nhiên cắn môi, biểu cảm trên mặt trở nên nhăn nhúm, cổ họng cũng phát ra âm thanh nức nở, đó là tiếng nấc của nỗi sợ hãi cực độ. Tôi lùi về sau hai bước, há mồm muốn nói chuyện nhưng lại không thể thốt ra thanh âm.
“Cứu ta…”