Âm Phu

Chương 35 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Edit: Thỏ



Cổ họng tôi khô khốc, nửa ngày mới phun ra một câu: “Mình đi cứu cổ.”



“Không được.” Tiểu Hà khẽ lắc đầu. “Em không thể đi.”



“Tại sao?”



“Chỉ có đại thiếu gia mới có thể cứu tiểu thư.”



Tôi không hiểu lắm.



“Đừng dài dòng, em hãy tìm đại thiếu gia đi.”



“Chị thì sao?”



“Chị chờ em nơi này.”



“Vì sao không đi cùng em?”



“Chị đi, sẽ chết.” Tiểu Hà lắc đầu một cái, nắm tay tôi, cầu khẩn: “Tiểu Duẫn, nhớ kỹ rằng ngoại trừ đại thiếu gia, ai cũng không thể nói là chị nhờ em đi.”



Tuy rằng tôi không hiểu đầu đuôi nhưng thời gian không cho phép nên chỉ đành biết gật đầu.



“Mau lên!” Tiểu Hà đẩy tôi một cái, tôi trượt ra khỏi phòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương. Cánh cửa kia bỗng nhiên đóng lại, ngăn cách tôi và cô ấy. Tôi cắm đầu chạy thục mạng về phía trước, thâm tâm chỉ gọi một cái tên, nó không ngừng cào vào lòng tôi, không ngừng xoay chuyển trong vòm họng.



“Trần Lập Châu.”



“Trần Lập Châu.”



“Trần Lập Châu!”



Xa xa xuất hiện một cái bóng người quen thuộc, tôi chấn động trong lòng, liều mạng lao tới, nhưng dường như đôi chân muốn bay lên. Mắt thấy sắp đến gần y, đôi chân bỗng nhiên mất thăng bằng. Tôi ngã nhào xuống đất, cằm và miệng đều có cảm giác nhói đau, tâm trí cũng hơi choáng váng. Người kia đỡ lấy tôi: “Tiểu Duẫn.”




“Vâng…” Tôi nghẹn giọng, gật đầu. “Em nhất định báo thù cho chị.”



“Không, chị không mong em giúp chị báo thù.” Tiểu Hà khóc lóc phản đối, “Nhất định em phải mang theo bí mật ở vườn hoa ngày đó giấu cho kỹ! Coi như cạy miệng thì cũng không được nói, hiểu chưa?”



“Không!” Tôi cắn môi, lắc đầu, máu từ miệng lại chảy ra: “Chị Tiểu Hà…”



“Nhớ kỹ, Trần gia này phu nhân làm chủ, dù là đại thiếu cũng không thể cứu nổi em.”



“Cảm ơn em, Tiểu Duẫn, vĩnh biệt.”



Tôi nước mắt mông lung nhìn Tiểu Hà dần dần tan biến, không một tiếng động, mặt đất cũng trở nên khô ráo như ban đầu. Tôi giận dữ đẩy cửa, xông ra sân. Vừa hay gặp được Trần Lập Châu từ bên ngoài trở lại.



Y rất mệt mỏi, đôi con ngươi giăng đầy tơ máu. Trông thấy tôi, y liền dừng chân.



“Tiểu Duẫn.”



“Trần đại thiếu!” Tôi tóm lấy tay áo của y. “Chị Tiểu Hà, chị ấy chết trong giếng hoang ở hậu viện. Chị ấy không trốn, chị bị người ta hại chết!” Tôi vừa nói vừa không kìm nén được nữa, ôm y khóc òa.



Nửa ngày, Trần Lập Châu mới đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Ta đã biết, em yên tâm, nhất định ta sẽ điều tra rõ ràng.”



Nghe xong tôi ngẩng lên nhìn y: “Em nghe thấy.”



“Cái gì?”



“Ngày đó, lúc tam tiểu thư ở vườn hoa, em có nghe thấy tiếng nói của đàn ông. Nhưng không biết đó là tam tiểu thư nên em đã chạy.”



Trần Lập Châu nắm chặt lấy bả vai tôi: “Em nói sao?” Vẻ mặt kia có chút dọa người.



“Tiểu Hà nhìn thấy cho nên đã chết rồi. Em không nhìn thấy nhưng em biết hắn là ai!”



Sức lực trên đôi bàn tay Trần Lập Châu càng ngày càng mạnh, suýt chút bóp gãy xương tôi. Mà đáy mắt của y dường như có thứ gì đó chờ chực dâng trào, điều này làm tôi cả kinh, không kìm được mà run rẩy.