Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 3 : Đừng lo lắng

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


“Bạn biết gì không? “ Thật gần nơi đây trên một trong số các hành tinh của chòm sao Thiên Lang (Sirius) có một số bãi biển màu tím. Chúng đẹp vô cùng! Cậu chỉ có thể ngắm lúc trời hừng đông, cậu sẽ thấy hai ông mặt trời thật khổng lồ!



“Cậu có thể du hành bằng tốc độ ánh sáng không?”



Cậu ấy nghĩ câu hỏi của tôi thật buồn cười.



“Nếu tôi du hành chậm, tôi sẽ trở thành ông lão khi đến đây rồi.”



“Thế cậu du hành bằng tốc độ gì vậy?”



“Chúng tôi không thường du hành lắm; giống như chúng tôi định vị cho mình vậy.”



“Cái gì?”



“Chúng tôi định vị cho mình, đơn giản là chúng tôi xuất hiện nơi mà mình muốn đi đến.”



“Ngay lập tức sao?”



“À, chúng tôi phải đợi một hồi. Các công cụ trên tàu phải thực hiện các phép tính phức tạp, từ nơi này của dãy ngân hà, đến nơi khác sẽ mất bao lâu…”. Cậu ấy lấy cái máy tính trong dây nịch cậu ấy ra và nhấn vài con số gì đó. “Theo số đo thời gian của cậu thì chúng tôi đi mất một tiếng rưỡi đến đây. Và từ dãy ngân hà này sang dãy ngân hà khác mất vài tiếng đồng hồ.



“Ồ! làm sao cậu làm được như thế?”



“Cậu có thể giải thích cho một em bé, hai nhân hai là bốn không?”



“Không”, tôi trả lời. “tôi thậm chí không biết mình đã tự mình trả lời cho mình câu hỏi đó.”



À, tôi cũng không thể giải thích về độ cong, sự rút ngắn thời gian trong không gian. Không cần thiết để kiểm tra các chú chim bay lượn trên bãi cát bằng cách nào. Trông chúng như đang trượt băng vậy. Thật đẹp làm sao!



Ami đang ngắm nhìn các chú chim đang chạy vui đùa thành từng nhóm, chạy qua lại trên bãi cát, chúng mổ các thức ăn trên bãi cát do sóng biển đưa vào. Tôi bỗng nhiên sực nhớ, là trời đã về khuya.



“Tôi phải về nhà,” tôi nói, “Bà tôi…”



“Bà ấy vẫn đang ngủ.”



“Nhưng tôi lo quá.”



“Lo lắng hả? thật khờ làm sao!”



“Tại sao?”



“Cậu đừng sống một cuộc sống mà luôn tưởng tượng ra những vấn đề mà chưa phát sinh và sẽ xảy ra. Hãy hưởng thụ giây phút hiện tại. Cậu hãy sống một cuộc sống vẹn toàn, luôn tìm kiếm niềm vui thay vì lo lắng. Khi có vấn đề thật sự phát sinh, cậu hãy dùng thời gian của mình và tận dụng thật tốt để tìm ra phương cách giải quyết nó thay vì lo lắng, trong khi vạn vật xung quanh đều rất tốt, giống như bây giờ vậy.”



“Tôi nghĩ bạn nói đúng, nhưng…”



“Cậu có nghĩ rằng, có thật đáng để bỏ thời gian cho chúng ta đứng nơi đây lo lắng về các cơn sóng khổng lồ sắp đến và quét chúng ta đi không? Thật là khờ dại nếu ta không tận hưởng giây phút này, một đêm thật tuyệt vời…Hãy nhìn các chú chim đang chạy nhảy dọc theo bờ không một chút lo lắng về thế giới…Tại sao chúng ta phải lãng phí thời gian để suy nghĩ về những điều mà không có tồn tại?”



“Nhưng bà tôi vẫn tồn tại”



“Đúng rồi. Và bà không có vấn đề gì…Giây phút này không tồn tại cho cậu?”




“Hãy lại đây, chúng ta sẽ tản bộ một vòng.”



Chúng tôi bắt đầu dạo trên con đường dẫn đến tỉnh nhỏ. Cậu ấy khoác tay lên vai tôi. Vào giây khắc đó, tôi cảm thấy cậu ấy như là một người anh thực thụ mà tôi chưa bao giờ có.



Từ phía xa xa, Các chú chim ăn đêm đang kêu quác quác. Ami thật thích thú với các âm thanh này. Cậu ấy hít thở không khí của đại dương vừa nói: “Thượng Đế không có bề ngoài giống con người.” Vẻ mặt của cậu ấy chiếu sáng trong đêm tối khi cậu ấy nói về Đấng Sáng Tạo. “Ngài không có hình thể nào cả. Ngài không là một người giống như cậu hay tôi. Ngài là chúng sinh vô lượng, thông minh, sáng tạo, thanh khiết…Tình thương thanh khiết.



“A!” tôi la lên. Cách anh ta giải thích thật là tuyệt vời làm tôi thật cảm động.



“Chính vì vậy mà Vũ Trụ thật đáng yêu, tốt đẹp…thật kỳ diệu.”



Điều này khiến tôi nghĩ về các cư dân của thế giới nguyên thủy đã đề cập đến và những người xấu trên hành tinh này. “Thế còn tất cả người xấu trên hành tinh này thì sao?”



“Một ngày nào đó họ sẽ tốt bạn ạ…!”



“Nếu lúc ban đầu họ được sinh ra trong một hoàn cảnh tốt thì tốt hơn cho họ. Như thế sẽ không có tội ác ở bất cứ nơi đâu.”



“Nếu không biết về tội ác, làm sao bạn có thể biết hưởng thụ được những điều thiện lành?”



“Làm sao bạn có thể thấu hiểu giá trị của nó?” Ami hỏi tôi.



“Tôi không hiểu những gì cậu nói.”



“Chẳng phải cậu đang nghĩ thật tuyệt vời khi cậu có thể chứng kiến đó sao?”



“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó…Tôi đoán thế.”



“Nếu cậu được sinh ra bị mù và bất chợt cậu có thể thấy được, cái khả năng thấy được đó có phải là một điều kỳ diệu đối với cậu không…?”



“Ồ, đúng rồi!”



“Điều đó cũng tương tự như những người sống trong hoàn cảnh khó khăn, trong hoàn cảnh bạo lực. Khi họ vượt qua các trở ngại đó và tiến đến cuộc sống gọi là cao hơn cả phẩm chất con người, thì họ sẽ trân quý điều đó hơn bất cứ ai…Thật là buồn chán khi là một thiên thần vĩnh cửu…Nhưng, thật tuyệt vời để tiến bộ, vượt qua nghịch cảnh để học hỏi. Nếu chưa bao giờ ở trong bóng đêm, chúng ta sẽ không thể thưởng thức được bình minh tuyệt đẹp thế nào…”



Chúng tôi tiếp tục tản bộ dọc theo các con đường bao bọc bởi hàng cây và dưới ánh sáng trăng lung linh. Chúng tôi đi ngang qua nhà tôi, tôi nhẹ nhàng bước vào trong để tìm cái áo dài tay. Trên bàn tôi thấy cái dĩa thức ăn của tôi, đang đậy lại đợi tôi thưởng thức. Tôi cảm thấy đầy tự tin bởi vì mặc dù không cần mở cái dĩa đậy ở trên, tôi cũng đã biết bên trong là thức ăn gì rồi. Nhưng tôi lại bắt đầu nghi ngờ và liếc nhìn trộm bên trong cái dĩa để chắc chắn về món ăn. Đúng chính xác như những gì mà trong cái TV nhỏ của bạn tôi đã cho thấy, nhưng tôi vẫn không đói lắm.



Tôi trở lại với Ami tiếp tục tản bộ và nói chuyện. Chúng tôi vẫn chưa đi đến các con đường đầu tiên trong tỉnh và vẫn chưa thấy các đèn đường. Cậu ấy thưởng ngoạn mọi thứ trong khi cậu trò chuyện với tôi.



“Cậu có biết cậu đang làm gì không?” cậu ấy bất ngờ hỏi tôi.



“Không…chuyện gì?”



Cậu đang tản bộ. Cậu có thể đi bộ…”



“Ồ, vâng. Dĩ nhiên…và có gì đáng kinh ngạc về điều đó đâu?”



“Có một số người bị bệnh tàn phế và sau nhiều tháng hay nhiều năm tập thể dục để phục hồi, họ có khả năng đi trở lại. Đối với họ, khả năng đi lại thật sự là phi thường, và họ thật cám ơn về điều đó. Họ hưởng thụ nó. Còn cậu, một mặt cậu có thể đi dạo suốt mà không chút vướng bận, không suy nghĩ gì cả, cậu đang làm điều gì đó thật đặc biệt…”



“Cậu nói đúng rồi, Ami. Cậu đã dạy bảo cho tôi biết được nhiều điều thật mới lạ…”