Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 4 : Cảnh sát

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Chúng tôi tản bộ đến con đường đầu tiên có đèn đường chiếu sáng. Lúc đó khoảng 11 giờ đêm.



Đối với tôi, đi dạo phố về đêm lúc trời khuya như vậy là một điều thật mạo hiểm. Nhưng tôi luôn cảm thấy được an toàn khi bên cạnh Ami.



Trong khi chúng tôi tản bộ vòng quanh, cậu ấy dừng lại và ngắm ánh trăng xuyên qua cành lá trên cây. Lúc đó cậu ấy bảo tôi hãy lắng nghe tiếng tru của chó sói, tiếng gáy của các chú dế về đêm, tiếng rì rầm của sóng biển. Cậu ấy dừng lại và hít thở hương thơm của các cây thông, của vỏ cây, của đất. Cậu ấy dừng lại con đường mòn để thưởng ngoạn các ngôi nhà mà cậu thấy xinh xắn, con đường và gốc đường xinh đẹp.



“Hãy trông những ngọn đèn đường đó, chúng xinh đẹp làm sao!, khá xinh xắn để họa tranh…Hãy nhìn ánh sáng đèn chiếu xuống các cây nho…và các mái vòm cây nho phản chiếu lại các vì sao….Cậu có thể hưởng thụ một cách đầy đủ cuộc sống nơi đó, Jim ạ!. Hãy chú tâm đến tất cả những gì cuộc sống cung cấp cho bạn…Các phép lạ luôn diễn ra trong từng giây ở đằng đó. Hãy cảm nhận, lĩnh hội thay vì suy nghĩ. Ý nghĩa thâm sâu nhất của cuộc sống được tìm thấy bên trên cả suy nghĩ của mình…Cậu có biết không, Jim? cuộc sống là một câu chuyện thần tiên có thật…Đó là món quà tuyệt vời mà Thượng Đế ban cho chúng ta…Bởi vì Ngài yêu thương chúng ta.”



Lời nói của cậu ấy khiến tôi nhìn vạn vật với cái nhìn mới mẻ. Điều này giờ đây dường như thật phi thường với tôi khi chúng thật bình thường, mỗi ngày tôi chẳng chú tâm gì đến thế giới, một chút cũng không có, giờ tôi nhận thức ra nơi đây quả là một nơi tuyệt vời giống như trên Thiên Đàng vậy…



Chúng tôi dạo bộ đến một khu phố.



Một số thanh thiếu niên đang đứng ở cửa của phòng nhảy disco; những người khác đang đứng trò chuyện giữa sân. Nơi đó thật an bình, đặc biệt bây giờ mùa hè sắp kết thúc. Không ai để ý đến chúng tôi, mặc dù bộ đồ Ami đang mặc rất khác lạ. Có lẻ họ nghĩ rằng đó chỉ là trang phục của trẻ con.



“Không, cám ơn!” Tôi không muốn trở thành kẻ bị đọa đày…”



Tôi không hiểu cậu ấy nói gì.



“Trước hết, họ tống tôi vào tù vì nhập cư bất hợp pháp. Họ nghĩ rằng tôi là gián điệp và sẽ tra khảo tôi để lấy thông tin…Sau khi vắt tôi giống như quả chanh bằng các phương pháp không dễ thương lắm…các bác sĩ lại muốn nhìn vào bên trong thân thể nhỏ bé của tôi…Không, cám ơn! Ami cười về những điều kinh khủng có thể xảy ra cho cậu ấy.



Chúng tôi ngồi trên cái băng ghế dài công viên cách xa tất cả mọi người. Tôi nghĩ rằng người ngoại tinh nên xuất hiện từ từ với mọi người để mọi người dần dần quen thuộc với họ và một ngày nào đó, sẽ xuất hiện công khai với mọi người.



Chúng tôi đang làm điều gì đó, nhưng chúng tôi không thể xuất hiện công khai, tôi đã nói với cậu 3 lý do tại sao ở trên. Giờ tôi cho cậu biết thêm một lý do nữa, một nguyên tắc chính: Luật cấm công khai.



“Luật gì?”



“Các luật của Vũ Trụ. Trong thế giới của cậu cũng có luật nữa sao? Trong các thế giới tiến hóa, có một số tiêu chuẩn mà mọi người phải tôn trọng. Một trong các luật đó là không được can thiệp vào quá trình tiến triển của các các thế giới chưa tiến hóa.



“Không tiến hóa là thế nào?”



Chúng tôi gọi các thế giới “không tiến hóa” có nghĩa là họ sống không đúng với quy luật căn bản của Vũ Trụ.”



“Luật đó thế nào?”



“Tất cả thế giới mà cư dân trên đó sống hợp với quy luật mà không còn sự phân chia ranh giới giữa các nước, chỉ có một chính phủ duy nhất và họ chia sẻ mọi thứ với nhau trong tình anh em, trong hòa bình và hòa hợp. Điều đó có nghĩa sống hợp với luật căn bản của Vũ Trụ. Một thế giới tiến hóa là như thế.



“Tôi không hiểu lắm. Luật căn bản này là gì…luật của cái gì?”



“Thấy không? Cậu chưa bao giờ nghe về nó sao?, cậu ấy cười tôi. “Cậu vẫn chưa tiến hóa.”



“Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ…Tôi nghĩ rằng người lớn ắc hẳn đã nghe về luật đó, các nhà khoa học, các tổng thống của các quốc gia, chẳng hạn…”



Ami cười lớn. “Người lớn? Khoa học gia? Tổng thống? Không như thế đâu!”



“Họ là các lãnh đạo của các quốc gia và họ chưa bao giờ nghe về cái luật quan trọng này đâu?.



“Vậy à! thế thì trong thế giới của cậu luật đó thi hành thế nào?. Cho nên thế giới này thật ít hạnh phúc vui vẻ.



“Nhưng luật này là gì?”



« Lát nữa tôi sẽ kể cho cậu nghe. »



« Thật sao? » Tôi thật nôn nóng, nghĩ rằng tôi sắp biết một điều mà hầu như không ai khác làm.



« Nếu cậu cư xử đàng hoàng với chính mình, » cậu ấy nói đùa.




« Lúc đó cậu đang tỉnh thức! Giờ thì cậu đang mê ngủ, luôn tin rằng mọi thứ đều xấu và nguy hiểm. Cậu bị thôi miên. Cậu không lắng nghe tiếng hải triều, cậu không chú ý chút gì hương vị của đêm khuya, cậu không còn ý thức về việc tản bộ hay thưởng ngoạn ; cậu không thưởng thức được từng hơi thở của mình. Cậu bị thôi miên, và thậm chí tệ hơn là cậu bị thôi miên toàn những điều phủ định. »



« Phủ định? »



« Có những ý niệm xấu mà căn bản không phải là sự thật. Đó là những giấc mơ, những điều tưởng tượng, những nỗi sợ hãi phi lý. Những cơn mê sản, cơn loạn trí là do những ý niệm xấu. Thậm chí chúng không phải loạn trí mà là trò đùa. Chúng là những cơn ác mộng. »



« Chẳng hạn là những ý niệm gì hả, Ami? »



Cậu ấy dừng lại và nhìn về phía biển cả và trả lời rằng, « Giống như những ý niệm của những ai mà tin vào chiến tranh, tin và việc giết những chúng sinh khác mà lại xem là sự vinh quang. Điều đó có nghĩa là họ bị thôi miên, về trạng thái khác nhau của cơn ác mộng… »



« Giờ khi nghĩ về điều đó…Tôi thấy bạn nói đúng, Ami ạ! »



« Họ cho rằng bất cứ ai mà không chia sẻ sự mù quáng với họ thì là kẻ thù của họ. Những người khác nghĩ rằng những trang sức gì họ đang đeo khiến cho họ có giá trị hơn. Và một số người khác sống một cuộc sống đầy sợ hãi, sợ họ sẽ mất sức khỏe, mất việc, mất bạn trai/bạn gái, họ nghĩ rằng cả thế giới họ và ngoại tầng không gian đều có kẻ thù sinh sống và họ sống cuộc sống mà luôn phòng thủ bằng then cửa, dây xích trên các cửa ra vào, các con chó giữ nhà và cảnh sát bảo vệ. Tất cả điều đó là một loại ác mộng của việc bị thôi miên. Tất cả họ đều bị thôi miên, bị mê ngủ. »



« Và họ có bao giờ tỉnh giấc không? »



« Mỗi khi có một ai đó phá tan ác mộng đầu óc và bắt đầu cảm thấy cuộc sống thật tuyệt đẹp, hay bất cứ giây phút nào bất cứ thứ gì đều có thể là điều kỳ diệu, « bởi vì nó là như vậy », thì người đó bắt đầu tỉnh thức. Một người mà tỉnh thức sẽ biết rằng cuộc sống là Thiên Đàng, là cơ hội phi thường để thưởng thức, ngay cả những giây phút trở ngại.»



Sau đó, làm tôi nhớ lại một điều gì đó làm tôi thật là buồn: Khi tôi thấy chính mình thật lạc lõng cô đơn trên thế giới này…May mắn thay, bà tôi nhận tôi về chăm sóc và cho tôi tất cả tình cảm của bà, nhưng tôi lại thích mình như là một đứa trẻ trong một gia đình bình thường hơn.



Ami tiếp tục giải thích, « Một người tỉnh thức cũng coi trọng các khó khăn và nghịch cảnh trong cuộc sống của anh ta vì anh ta biết rằng các khó khăn đều là bài học khảo nghiệm để anh ta trưởng thành như một con người, và anh ta sẽ không quên những giây phút cay đắng dù rất ít, so với những giây phút tuyệt vời. Chính vì vậy anh ta hưởng thụ cuộc sống từng giây từng phút. »



« Tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, Ami ạ…! »



« Chỉ vì trong xã hội chưa tiến hóa lắm thì không có mấy người tỉnh thức. Phần lớn là ngủ, ngáy và huyển mộng…Nghĩ rằng một ai đó sẽ giết họ…Cậu có thấy khủng khiếp thế nào không? Họ tự giết chính họ, Jim ạ! »



Thấy như vậy, theo cách cậu diễn đạt, cậu thật đúng, Ami ạ …!



Tôi vẫn còn sợ khi nghĩ về cuộc đối mặt của chúng ta với cảnh sát trước đó. « Tại sao các cuộc trò chuyện của cậu không quấy rầy các chú cảnh sát vậy? »



Bởi vì họ bị lôi cuốn theo hướng tốt, theo phẩm tính trẻ con của họ. »



« Nhưng họ là cảnh sát mà! »



Cậu ấy nhìn tôi chăm chú như thể tôi vừa mới nói điều gì thật ngớ ngẩn. « Mọi người ai cũng có phẩm tính trẻ con, Jim ạ. Hầu hết không ai dại gì mà không bỏ qua những lo lắng của mình trong một khoảnh khắc, ». Cậu ấy vừa nói vừa cười. « Nếu cậu muốn, chúng ta hãy vào tù và tìm các tội phạm tệ hại… »



« Không! Cám ơn nhiều! »



« Phần lớn mọi người trên hành tinh này đang ngủ quên, chắc chắn là vậy. Nhưng dù sao cũng có nhiều người tốt hơn người xấu. »



« Thật hả? »



« Dĩ nhiên rồi. Trong lòng họ thì tình thương nhiều hơn là sự ganh ghét. »



« Họ hình như không phải vậy… »



« Chính vì mọi người tin rằng họ đúng khi họ nghĩ những gì, hay làm những gì họ làm. Một số tạo ra lỗi lầm, nhưng đó không phải là tội ác. Đó là lỗi lầm, mơ mộng, thôi miên. Sự thật là khi họ mơ, họ sẽ trở nên nghiêm trọng và nguy hiểm vào những lúc đó, nhưng nếu bạn nhìn vào khía cạnh tốt, họ tạo nhân tốt sẽ được gặt quả tốt. Nếu bạn nhìn vào khía cạnh xấu của họ, họ tạo nhân xấu sẽ gặt quả xấu. »



« Thế mọi người không đến nỗi tệ lắm, vậy tại sao có nhiều điều bất hạnh hơn là niềm vui trên thế giới này? »



« Bởi vì cậu nhìn cuộc sống theo cách nhìn cổ điển, các cách nhìn phát sinh khi có quá nhiều sự phân chia và sự ngờ vực xung quanh cậu, khi mọi người sống thật tệ bạc với nhau. Nhưng bây giờ đã thay đổi. Nhân loại đã tiến hóa theo thời gian. Hiện này những dân tộc khác nhau hiểu nhau hơn. Con người có nhiều khát vọng, hy vọng, mục tiêu thăng hoa hơn. Tuy nhiên, những khái niệm cũ, ngờ vực, sợ hãi, thành kiến đồng thời cũng tồn tại song song.



Tôi không hiểu cách giải thích của cậu ấy lắm, một hồi lâu tôi mới hiểu.