Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Chương 5 : Bắt cóc người ngoài hành tinh

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


« Chúng ta hãy trở về nhà cậu. Cậu buồn ngủ rồi phải không? »



« Vâng, tôi thật sự mệt lả rồi. Mắt tôi muốn nhíu lại rồi. Còn cậu thì sao? Cậu sẽ làm gì? »



« Tôi sẽ trở về con tàu vũ trụ, bay dạo một vòng quanh các vì sao… »



« Thật hả?...Tuyệt làm sao! »



« Tôi muốn mời cậu, nhưng thấy cậu mệt lả rồi… »



Khi biết sẽ có khả năng phi thường được ngồi trên dĩa bay dạo một vòng, tôi không còn thấy mệt mỏi gì nữa. Tôi cảm thấy khỏe lại, đầy năng lực.



« Không mệt gì nữa!...Nghiêm túc nhé! Cậu sẽ dắt tôi bay một vòng trên UFO của cậu phải không? »



« Dĩ nhiên. Nhưng còn bà của cậu thế nào? »



Tôi lập tức nghĩ ra một kế để đi chơi tiếp mà bà sẽ không nhớ tôi. « Tôi sẽ ăn bữa tối, để cái dĩa không trên bàn. Kế đến tôi đặt cái gối ôm dưới cái mền, khi bà thức dậy bà sẽ nghĩ là tôi đang ngủ. Tôi sẽ cởi đồ tôi đang mặc ra, để chúng ở đó và mặc đồ khác vào. Tôi sẽ làm mọi thứ thật cẩn thận trong im lặng. »



« Một chút nói dối, » cậu ấy nói, «Nhưng đi với tôi sẽ cần thiết hơn để cậu có thể viết sách. Chúng ta sẽ quay về trước khi bà thức giấc. Không có gì sợ hãi. »



« Ố không, tôi không sợ người ngoại tinh. » Tôi nghĩ lời cảnh báo của cậu ấy thật buồn cười…



Mặt trăng đã khuất sau những đám mây dày đặt. Trời thật sự đã tối đen khắp mọi nơi.



Ami tiến về các con sóng nhẹ nhàng, lặn xuống nước và mất hút trong bóng đêm.



Vài giây phút trôi qua kể từ lúc Ami xuất hiện đầu tiên. Tôi có thời gian để nghĩ về mình, tôi bắt đầu suy nghĩ…



Ami?..



Một người ngoại tinh!...



Đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ?



Tôi đợi một hồi lâu, từng giây phút trôi qua thật không dễ dàng, cho đến khi nỗi sợ hãi bắt đầu xâm lấn trong tôi.



Chỉ đơn độc một mình tôi nơi đó, trên một bãi biển cực kỳ hoang vắng.



Không gì khác hơn mà tôi sắp phải đương đầu là chiếc tàu không gian ngoài Trái Đất…



Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu và làm tôi thấy cái bóng lạ di chuyển giữa các tảng đá, trên cát, ngoi lên mặt nước…Và tôi bắt đầu nghi ngờ về mọi thứ.



Điều gì sẽ xảy ra nếu Ami là một trong những chúng sinh độc ác cải trang như một đứa trẻ?...



Nói về điều đạo đức để chinh phục tôi.



Không, không thể thế được! Hay có thể…



Tàu không gian ngoại tinh đến để bắt cóc…?



Chỉ ngay sau đó một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mặt tôi: Từ dưới nước một tia sáng màu vàng xanh bắt đầu nhô lên một cách chầm chậm, sau đó là cái nắp vòm hình xoắn ốc vời các đèn đủ màu sắc, nổi bậc bên trên sóng biển.



Sau đó là cái thân của tàu không gian xuất hiện. Nó hình quả trứng, với các cánh cửa chiếu sáng rực rỡ. Nó phát ra ánh sáng màu xanh lá cây bạc.




« Tôi cũng muốn du hành trên tàu vũ trụ của cậu vào ban ngày để thấy thành phố và phong cảnh dưới ánh nắng mặt trời… »



Như thường lệ, Ami cười tôi. « Cậu muốn nó là ban ngày hả? » Cậu ấy hỏi tôi.



« Tôi không nghĩ quyền năng của cậu sẽ có thể di chuyển mặt trời…hay là có thể? »



« Nó đến để di chuyển mặt trời hả?, không. Nhưng sẽ di chuyển chúng ta thì được. »



Cậu ấy điều chỉnh dụng cụ điều khiển và chúng tôi bắt đầu di chuyển nhanh một cách khủng khiếp. Chúng tôi bay qua sa mạc và nhiều thành phố xuất hiện bên dưới. Từ độ cao chúng tôi nhìn xuống, chúng giống như những điểm sáng lấp lánh. Sau đó chúng tôi đi xuyên qua núi Rocky. Ngay lập tức sau núi tôi có thể thấy một đại dương khổng lồ đang tắm mình trong ánh trăng. Đó là biển Atlantic! Tại chân trời lên phía trên, bầu trời đang tỏa ánh sáng. Chúng tôi đến một số vùng đất, thật ngạc nhiên làm sao, mặt trời bắt đầu mọc một cách nhanh chóng!



Theo tôi điều đó thật phi thường. Ami đã di chuyển mặt trời!



Chỉ trong một vài phút là trời trở thành ban ngày.



« Sao cậu nói là cậu không thể di chuyển mặt trời? »



Cậu ấy đang thưởng thức thêm bằng chứng về sự ngốc nghếch của tôi. « Mặt trời không có di chuyển. Chúng ta là những người di chuyển nhanh chóng. »



Ngay lập tức, tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Nhưng nó cũng hợp lý. Cậu nên xem nó như vậy để thưởng ngoạn mặt trời mọc từ chân trời với tốc độ đáng kinh ngạc…



« Chúng ta đang ở đâu vậy? »



« Châu Phi. »



« Châu Phi! Nhưng chỉ mới có một phút trước tôi đang ở Mỹ! »



« À, cậu muốn du hành vào ban ngày trên tàu vũ trụ. Thế chúng ta hãy đến những nơi trời đang là ban ngày. « Nếu núi không thể đi đến Mohammed, Mohammed có thể đi đến núi »…Cậu muốn viếng thăm vùng nào của Châu Phi? »



« Ummm. Ấn Độ. »



Cậu ấy vừa cười vừa nói với tôi về ý nghĩa địa lý không tốt lắm…



« Hãy đi đến Châu Á, sau đó đến Ấn Độ…Thành phố nào của Ấn Độ mà cậu muốn đến? »



« Bombay được chứ? »



« Vâng. Tuyệt lắm, Ami. »



Với tốc độ phi thường và độ cao đáng kinh ngạc chúng tôi bay xuyên qua lục địa Châu Phi.



Sau đó, khi tôi trở về nhà, tôi sẽ sử dụng bản đồ thế giới để tường thuật lại chuyến đi.



Chúng tôi đến biển Ấn Độ Dương, đi xuyên qua biển khi mặt trời lên ngày càng cao với tốc độ choáng váng. Chỉ trong vài phút, chúng tôi bay xuyên qua bầu trời Ấn Độ.



Tàu vũ trụ bất thình lình thắng lại bất động.



« Tại sao chúng ta không bị sức cản của gió khi dừng lại bất thình lình như vậy? Tôi hỏi với sự ngạc nhiên.



« Dễ lắm. Chỉ cần loại bỏ quán tính… »



« Ố, thật đơn giản làm sao! ».