Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!
Chương 6 : Câu hỏi về đơn vị đo lường
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Con tàu Vũ Trụ của chúng tôi hạ thấp xuống thành phố ở độ cao 300 bộ. Chúng tôi bắt đầu dạo một vòng du lịch trên bầu trời thành phố Bombay.
Tôi chưa bao giờ xem các phim của Ấn Độ trên TV; vì thế tôi cảm thấy như tôi đang xem phim hay thậm chí đang mơ, hàng ngàn và hàng ngàn người trong bộ đồng phục áo dài thắt ngang lưng và khăn đội đầu muôn màu muôn sắc, các chú bò cũng đi trên đường. Nhà cửa và các tòa biệt thự rất khác với nhà ở Mỹ, có rất nhiều người bán hàng rong. Điều thu hút tôi sự quan tâm của tôi nhất đó là lượng người quá đông đúc. Nó không giống như ở Phoenix, dù thành phố của tôi khá rộng lớn. Thậm chí không phải khi mọi người tan sở xuống phố bạn có thể thấy các đám đông mênh mông người như chúng tôi thấy ở Bombay, khắp chốn đều là người và người. Đối với tôi, đó là một thế giới khác.
Không ai thấy chúng tôi. Đèn báo chỉ chế độ tắt.
Bất chợt, tôi quay « lại hiện thực. »
« Bà tôi! »
« Bà tôi thế nào rồi? »
« Bây giờ là ban ngày! Bà dậy và sẽ lo lắng khi tôi không có ở đó…Chúng ta hãy quay về! »
Đối với Ami, tôi là nguồn thích thú không ngớt của cậu ấy. « Jim, bà ấy đang ngủ ngáy…như thường lệ, thường lệ. Phân nửa bên kia thế giới trời chỉ mới qua nửa đêm. Nơi đây, khoảng hai giờ trưa.
« Hôm qua hay hôm nay? » Tôi hỏi với vẻ bối rối về thời gian thay đổi.
« Ngày mai! » Ami vừa trả lời vừa cười muốn bể bụng.
« Nghiêm túc đó Ami, tôi không nói đùa đâu. »
« Đừng để chuyện đó quấy rầy cậu. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. Bà cậu thường tỉnh giấc lúc mấy giờ? »
« Tôi không biết. Tôi nghĩ bà luôn tỉnh giấc. À, bà nói tối bà thường không ngủ được gì cả.. » Cả hai chúng tôi đều cười.
« Vậy là bà vẫn còn nhiều tiếng đồng hồ « không thể ngủ »…Trước mắt chúng ta vẫn còn thời gian còn lại này, chúng ta có thể kéo dài thời gian.
« Dù sao, tôi vẫn lo lắng…tại sao chúng ta không đi xem thử? »
« Cậu muốn xem gì? »
« Có thể bà đã tỉnh giấc… »
« Tốt hơn chúng ta nên kiểm tra tại đây để cậu có thể đồng ý với tôi », Ami đáp lại. Sau đó cậu ấy thì thầm, « một số người trái đất làm cho cuộc sống khó khăn thêm, » và cậu lại mỉm cười.
Bạn ấy điều chỉnh màn hình và hiện lên bãi biển phía Tây nước Mỹ, thấy từ độ cao bên trên nó. Sau đó màn hình chiếu sự bổ nhào hướng vế trái đất với tốc độ kinh ngạc. Không bao lâu, tôi thấy được vịnh, bãi biển, nhà bên cạnh biển, mái nhà bà tôi. Thật phi thường. Chúng tôi hình như đã đến nơi rồi, bà vẫn còn ngủ với cái miệng há to, nữa miệng – cùng vị trí trước đó.
« Cậu còn muốn nói bà cậu khó ngủ không? Ami quan sát một cách tinh nghịch. Sau đó cậu ấy thêm vào, « Chúng ta sẽ làm gì đó để cậu có thể an tâm đi chơi. »
Cậu ấy lấy ra một loại microphone và ra dấu cho tôi giữ im lặng. Cậu ấy nhấn vào nút và nói, « Pssst! » Bà tôi nghe thấy và tỉnh giấc, ra khỏi giường đi vào phòng ăn. Chúng tôi có thể nghe được bước chân bà đi và hơi thở của bà. Bà thấy đồ ăn thừa buổi tối của tôi trên bàn, dọn sạch mọi thứ và để cái dĩa lên bếp. Sau đó, bà ngó vào phòng ngủ của tôi, mở cửa và bật đèn. Bà nhìn về phía giường ngủ của tôi. Chúng tôi thấy mọi thứ sắp xếp thật hoàn hảo. Nó trông như tôi đang thật sự ngủ trên giường vậy. Nhưng thiếu một điều gì đó, tôi không biết chắc đó là gì, nhưng Ami biết. Cậu ấy cầm cái microphone và bắt đầu thở vào trong đó. Bà nghe thấy tiếng thở và nghĩ rằng tôi đang ngủ ở đó. Bà tắt đèn, đóng cửa và đi về phòng của bà.
« Giờ cậu vui chưa? »
« Bây giờ tôi hiểu rõ hơn. Thế những người mà có trung tâm trái tim phát triển hơn trung tâm đầu óc thì thế nào? » Tôi hỏi.
Chúng sẽ đối lập lại. Bạn có thể gọi họ là những người khờ nhưng tốt. Họ không hiểu rõ lắm về thế giới họ đang sống. Nó tạo sự dễ dàng cho người khác, « người thông minh tồi » sẽ gây tổn thương cho chính họ khi họ nghĩ họ đang làm điều tốt. Và họ cũng chẳng làm nên trò trống gì. Bước sơ khai của họ, không nhận thức được lòng tốt, giống như một con chó con ngoan ngoãn sẽ vẫy đuôi và liếm tay bất cứ ai mà quây quần quanh nó… »
« Như thế là xấu sao? »
Đôi khi chúng tốt, những con chó con khinh suất sẽ bị kết liễu bởi các con chó đầu đàn thì lại không tốt lắm…Tình cảm của một người nào đó mà không có lý do rõ ràng thì nó không thể là tình thương chân thật. »
« Vậy làm thế nào và cần gì để chuyển nó thành tình thương chân thật? »
Tình cảm phải được giảng giải từ trí thông minh để chuyển sang tình thương chân thật, và trí thông minh phải được soi sáng bằng tình cảm để chuyển sang trí huệ.
Tôi hiểu là anh ta nói đúng. Tôi nhớ lại tất cả các tin xấu trên T.V và biết rằng trong tất cả các trường hợp khi loài người làm cho người khác đau khổ hay giết họ, chính là do sự mất quân bình.
« Thế tình cảm và tình thương không giống nhau hả? »
« Không luôn như vậy, Jim ạ! Nhưng con người thường nhầm lẫn giữa hai thứ và đôi khi cái gọi là cảm xúc tình thương mà họ không diễn giải qua trí thông minh, giống như tình cảm của chó mẹ dành cho chó con, hay tình cảm người cuồng tính dành cho bè phái của họ. Tình thương chân thật là cái khác. Nó luôn luôn cần sự hiện diện của ánh sáng, của tinh chất trí óc.
« Tôi hiểu rồi, Ami. »
« Trình độ tiến hóa cũng được xem là trình độ về tình thương trí huệ. Hay nói cách khác, đó là sản phẩm của trí tuệ với tình cảm. Cho nên sự phát triển của trí tuệ phải hài hòa với sự phát triển của cảm xúc. Chỉ có cách đó thì một người trí tuệ hay sáng suốt thật sự mới được tạo ra ; chỉ có cách này ánh sáng nội tại mới phát triển lên. »
« Thế còn tôi thì sao, Ami? Tôi có bao nhiêu đơn vị đo lường? »
« Tôi không thể nói với cậu điều đó. »
« Tại sao không? »
« Bởi vì nếu đẳng cấp cậu cao, cậu sẽ tự đắc. »
« Ohhh, tôi hiểu… »
« Nhưng nếu nó thấp…Cậu sẽ cảm thấy rất tệ… »
« Ồ »
« Lòng tự hào không lành mạnh sẽ làm lu mờ ánh sáng nội tại… »
« Tôi không hiểu…Tôi nghĩ lòng tự hào là tốt… »
« Sự hy sinh là rất tốt cho bản thân bạn hay phụng sự người khác tốt là một niềm tự hào lành mạnh, nhưng có loại lòng tự hào mà khiến chúng ta khinh thường người khác thì đó là lòng tự hào không lành mạnh. Chúng ta phải cố gắng khiêm tốn. Thượng Đế vô cùng khiêm tốn, mặc dù Ngài tạo mọi thứ cho chúng ta, nhưng Ngài không để chúng ta thấy Ngài, chỉ thấy sự sáng tạo của Ngài…Nào! bây giờ chúng ta phải rời nơi đây. »
Chúng ta ngay lập tức trở lại Hy Mã Lạp Sơn.