Ân Cừu Ký

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Nhĩ Lan chưa kịp phản ứng đã bị lão quái Hắc Lâu giáo chủ phóng khí điểm chỉ vào ba trọng huyệt, rồi như con mèo vồ chú chuột nhắt, nhấc bổng nàng vác lên vai.



Lão hú vang một tiếng, nện chưởng xuống mặt đá, thân ảnh bắn vụt lên cao như chiếc pháo thăng thiên, lướt qua ô cửa tò vò phía trên Hắc lâu đài.



Mặc dù hai chân đã bị tàn phế nhưng xem chừng khinh công của lão quái vẫn cao thâm không một ai trong giang hồ có thể sánh bằng. Gió thổi mát lạnh, cùng với những âm thanh ầm ầm như núi lỡ, khiến nàng không khỏi thất sắc, hồn phi phách lạc. Tiếng gió ù ù rít bên mang tai, và khi lão quái đặt nàng xuống, Nhĩ Lan mới biết mình đã được đưa ra ngoài bãi biển.



Nàng ngoảnh mặt quay lại, từng bụm khói đen đang bốc lên phía xa, chứng tỏ Hắc lâu đài và Nhạn động đã chìm trong biển lửa nham thạch.



Nhĩ Lan nghiến răng, gằn giọng nói :



- Lão quỷ đã bội tín để Thế Lãm lại Hắc lâu đài.



Lão quái ngửa mặt cười khằng khặc, rồi nói :



- Chứ mỹ nữ bắt lão phu mang theo gã tiểu tử đó để làm gì. Có mang gã đi, gã cũng không thể sống được.



- Lão đã làm gì Thế Lãm?



- Lão phu đã đoạn cốt gã rồi.



Nhĩ Lan cau mày, rít lên the thé :



- Tại sao lão quỷ lại làm như vậy!



Lão quái ngồi bệt xuống bên nàng :



- Chà, chẳng lẽ một mỹ nhân mà tới hai nam nhân sao?



Nhĩ Lan há hốc miệng :



- Lão nói như vậy là có ý gì?



Lão quái toét miệng cười :



- Nàng hiểu ý của ta.



Lão vừa nói vừa đặt tay lên bờ vai Nhĩ Lan.



Nàng đánh mặt nạt ngang :



- Lão quỷ bỏ tay xuống ngay.



Lão tròn mắt ngạc nhiên :



- Tiểu tử đã chết rồi, nàng còn ngại ngùng gì nữa. Ha... Ha... Ha... Lão phu đã được tự do, rồi đây giang hồ Trung Nguyên sẽ thuộc về lão phu.



- Lão bỏ tay xuống khỏi cơ thể ta.



Lão quái Hắc Lâu giáo chủ nhún vai :



- Ậy, xem chừng nàng không thông minh như gã tiểu tử kia.



- Đúng như vậy đó. Trong Hắc lâu đài, lão đã từng dụng khí công đánh ta, cớ sao ta lại thân tình với lão chứ.



- Ha... ha... ha... lão phu chỉ giả vờ đấy thôi. Lão phu không nỡ đánh một mỹ nữ như nàng đâu.



- Một cái tát còn in trên má ta đây nè.



- Lão phu xin lỗi, lão phu phải làm vậy để tiểu tử không đọc được ý niệm trong đầu ta.



- Lão quỷ, nếu lão muốn ta thân tình, hãy quay trở lại cứu Thế Lãm.



Lão quái Hắc Lâu giáo chủ trợn mắt lắc đầu :



- Ậy, làm sao cứu được tiểu tử đó chứ? Muộn quá rồi, muộn quá rồi. Bây giờ tiểu tử chắc đã biến thành nham thạch chôn thây trong bí động Nhạn môn.



Nhĩ Lan nghiến răng :



- Ta căm thù lão.



- Rồi mỹ nữ sẽ quen thôi mà.



Lão quái chống hai tay xuống cát, lắc vai đã băng đến bên một mỏm đá.



Nhĩ Lan bật cười khanh khách.



Nghe tiếng cười lão quay trở lại :



- Sao mỹ nữ cười?



- Ta không cười sao được. Dù cho ta và lão có thoát ra khỏi bí động Nhạn môn nhưng cuối cùng cũng mắc kẹt trên bãi cát này. Chúng ta rồi cũng chết dần chết mòn mà thôi, xét ra thà chết như Thế Lãm còn tốt hơn là chờ cái chết đến từng khắc, nghĩ vậy nên ta mới cười.



Nàng nhìn lão quái :



- Kẻ bội tín như lão trời không tha đâu.




- Lão là ai chứ?



- Ngươi là Chưởng giáo Hắc Lâu, lão phu hỏi ngươi tín vật Tiểu hắc lâu của bổn giáo ngươi có mang theo bên mình không?



Hắc Lâu giáo chủ vừa nói vừa khoanh tay thản nhiên nhìn Minh Chỉnh.



Nghe lão quái nhắc đến tín vật Tiểu hắc lâu, Minh Chỉnh giật mình. Y ngạc nhiên hỏi :



- Lão biết tín vật Tiểu hắc lâu?



- Nếu ngươi không có tín vật Tiểu hắc lâu, lão phu bắt buộc phải tước bỏ danh vị Chưởng giáo Hắc Lâu của ngươi.



Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh sững sờ hơn. Lần đầu tiên y nghe một lão già tàn phế đòi tước bỏ danh vị mà bấy lâu nay chưa một ai trong giang hồ biết được.



Minh Chỉnh liền hỏi :



- Tại sao lão tiền bối biết Tổng quản có tín vật Tiểu hắc lâu của Hắc Lâu giáo?



Hắc Lâu giáo chủ thở dài một tiếng :



- Lão phu biết chắc ngươi đến Đông đảo này theo di chỉ của lão phu.



Minh Chỉnh tròn mắt :



- Té ra...



Minh Chỉnh vội vàng quỳ mọp xuống :



- Thúc thúc, Minh Chỉnh có mắt như mù, không nhận ra thúc thúc, mong thúc thúc miễn tội.



Hắc Lâu giáo chủ mỉm cười :



- Lão phu không ép tội ngươi đâu, nhưng rồi lão thấy trong đáy mắt của ngươi có chứa sự thù hằn với Nhĩ Lan. Kể từ nay ngươi không được giữ hận thù đó nữa nhé. Còn gã tiểu tử mà ngươi gọi là Truy Hình Tướng Án Sát đường gì đó đã bị ta chôn trong bí động Nhạn môn rồi.



Hắc Lâu giáo chủ nhìn sang Vương Mãng và Hằng Ni :



- Hai người này là ai? Họ thuộc giáo phái nào?



Vương Mãng ôm quyền xá một lạy :



- Tại hạ là Vương Mãng, hoàng thất đương triều. Từ lâu đã nghe Tổng tài Thái Minh Công nhắc đến lão tiền bối, hôm nay mới được ngộ diện, trong lòng hoan hỷ vô cùng.



Hắc Lâu giáo chủ đáp lại Vương Mãng một xá :



- Lão là người ngoài giang hồ, không dám nhận đại lễ của Vương gia.



Lão quay lại Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh :



- Hắc Lâu giáo đã phát dương quang đại rồi chứ?



Minh Chỉnh bặm môi nhưng chưa kịp trả lời thì Vương Mãng đã đáp thay hắn :



- Lão tiền bối yên tâm. Đại tổng quản đã chuẩn bị tất cả rồi, và thể theo ý trời, lão tiền bối lại quay trở về với giang san xã tắc, thì chẳng bao lâu Hắc Lâu giáo sẽ là sao bắc đẩu võ lâm.



Vương Mãng nhìn Minh Chỉnh :



- Đại tổng quản có cùng ý nghĩ với bổn vương không?



Minh Chỉnh gật đầu :



- Thúc thúc, khi nào Vương gia đăng quang Hoàng đế thì Hắc Lâu giáo sẽ là sao bắc đẩu trong giang hồ. Theo ý Vương gia, Hắc Lâu giáo sẽ chính thức phát dương quang đại với danh vị Thiên giáo. Trên có Vương gia, dưới có Thiên giáo.



Hắc Lâu giáo chủ gật gù :



- Tốt lắm, hai mươi năm lão phu chịu đắng nuốt cay nơi động Nhạn môn cũng không tiếc công mình. Lão phu mãn nguyện lắm rồi.



Minh Chỉnh lí nhí nói :



- Thúc thúc, tiểu điệt làm được đại sự âu cũng nhờ Vương gia giúp sức mà thôi. Nếu không có Vương gia, tiểu điệt chắc chắn phải cúi đầu để thúc thúc xử tội.



Vương Mãng khoát tay :



- Ậy, Đại tổng quản đừng nói thế, bổn Vương gia có Đại tổng quản mới nghĩ đến nghiệp tiên đế.



Hắc Lâu giáo chủ bật ra tràng cười sảng khoái rồi nói :



- Tất cả đều là ý trời mà thôi.



Lão quay sang Vương Mãng :



- Vương gia, lão phu và Minh Chỉnh sẽ vì nghiệp đế của Vương gia mà cúc cung tận tụy với người.



- Tại hạ vô cùng cảm kích. Đa tạ đại trưởng lão. Nếu như tại hạ toàn vẹn ước nguyện đế nghiệp, giang hồ võ lâm chỉ duy nhất một giáo phái của đại trưởng lão. Bổn Vương truy sát Hoàng Thế Lãm may mắn lại được gặp đại trưởng lão. Đúng là ý trời... Ha... Ha... Ha...