Ăn Hành Tại Dị Giới
Chương 30 : Chuyện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 02:18 27/06/20
Trời vừa hửng sáng, Chi Hoa thức giấc, trước mặt trống không, Lưu Phong trước giờ dậy rất hay ngủ nướng vậy mà sau một đêm, hắn đã biết dậy sớm còn hơn cả nàng nữa.
Chi Hoa mừng trong lòng, lồm cồm bò dậy thì cảm giác có thấy trống vắng ở phía dưới hạ thể. Lưu Phong không nằm bên cạnh mà đang gục đầu vào háng của nàng ngủ ngon lành. Hôm qua đã thân mật đến vậy, hôm nay nàng vẫn không khỏi xấu hổ. Tức quá nàng đạp thẳng Lưu Phong xuống giường không hề thương hoa tiếc ngọc.
"Đồ Lưu manh! chứng nào tật nấy"
Lưu Phong ngáo ngơ, nhìn trước nhìn sau rồi hô hoán lên
Chi Hoa quên luôn vụ Lưu Phong úp mặt vào háng của nàng mà ngủ, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nàng thầm hi vọng hắn có thể hết bệnh dở hơi thành người bình thường thi thực tốt quá.
Bóng người hắn khuất sau bụi cây, Chi Hoa mỉm cười cười thầm, nàng xách kiếm ra ngoài sân tu luyện như thường lệ.
Trời hôm nay xám xịt, chẳng có một gợn gió. Mới xuất được vài chiêu kiếm, Chi Hoa đã thở hồng hộc, đôi mắt nàng nhìn cảnh vật thấy lờ mờ không rõ hình dạng, đưa tay lau lấy mồ hôi trên người nàng nhận thấy cả bàn tay mình đã nổi đầy mẩn đỏ. Càng cố vận khí điều hòa nguyên lực, cổ họng nàng cứ như muốn thổ ra thứ gì đó.
" Không phải chứ, chẳng lẽ ta có em bé? không thể nào"
Nàng nôn ra một vũng máu hôi tanh tưởi, cản người lảo đảo ngã gục xuống bên gốc cây.
Phía xa xa có ba bóng người đang đi tới gần trước mặt nhưng đôi mắt đã mờ nhạt, chẳng nhìn thấy rõ đó là người nào
...
Mội nơi nào đó gần đấy
Trước cánh rừng tối mịt một nam một nữ sắc mặt thoáng sự hồ nghi, nam cao to đẹp trai, nữ xuân sắc mê người khoanh tay ưỡn bộ ngực của mình lắc qua lắc lắc lại.
Chi Hoa mừng trong lòng, lồm cồm bò dậy thì cảm giác có thấy trống vắng ở phía dưới hạ thể. Lưu Phong không nằm bên cạnh mà đang gục đầu vào háng của nàng ngủ ngon lành. Hôm qua đã thân mật đến vậy, hôm nay nàng vẫn không khỏi xấu hổ. Tức quá nàng đạp thẳng Lưu Phong xuống giường không hề thương hoa tiếc ngọc.
"Đồ Lưu manh! chứng nào tật nấy"
Lưu Phong ngáo ngơ, nhìn trước nhìn sau rồi hô hoán lên
- Lưu manh đâu.
- Hôm nay ta không luyện kiếm nha Chi Hoa.
- Chàng định đi đâu?
- Ui, Chẳng phải nàng buồn phiền vì chiếc vòng gia truyền sao? giờ ta vào rừng tìm nó về cho nàng đây?
- Đợi ta với, ta cùng đi với chàng?
- Không cần đâu, nàng cứ ở nhà luyện kiếm, ta đi một mình là được rồi. Ít ra cũng phải làm cho nàng được một việc chứ.
- Nhưng bên trong nguy hiểm lắm, lỡ lại lạc đường như hôm qua thì sao?
- Chẳng phải nàng muốn ta mạnh khỏe, có bản lĩnh sao? ta muốn sau này làm sao có thể bảo vệ được nàng?
Chi Hoa quên luôn vụ Lưu Phong úp mặt vào háng của nàng mà ngủ, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nàng thầm hi vọng hắn có thể hết bệnh dở hơi thành người bình thường thi thực tốt quá.
Bóng người hắn khuất sau bụi cây, Chi Hoa mỉm cười cười thầm, nàng xách kiếm ra ngoài sân tu luyện như thường lệ.
Trời hôm nay xám xịt, chẳng có một gợn gió. Mới xuất được vài chiêu kiếm, Chi Hoa đã thở hồng hộc, đôi mắt nàng nhìn cảnh vật thấy lờ mờ không rõ hình dạng, đưa tay lau lấy mồ hôi trên người nàng nhận thấy cả bàn tay mình đã nổi đầy mẩn đỏ. Càng cố vận khí điều hòa nguyên lực, cổ họng nàng cứ như muốn thổ ra thứ gì đó.
" Không phải chứ, chẳng lẽ ta có em bé? không thể nào"
Nàng nôn ra một vũng máu hôi tanh tưởi, cản người lảo đảo ngã gục xuống bên gốc cây.
Phía xa xa có ba bóng người đang đi tới gần trước mặt nhưng đôi mắt đã mờ nhạt, chẳng nhìn thấy rõ đó là người nào
...
Mội nơi nào đó gần đấy
Trước cánh rừng tối mịt một nam một nữ sắc mặt thoáng sự hồ nghi, nam cao to đẹp trai, nữ xuân sắc mê người khoanh tay ưỡn bộ ngực của mình lắc qua lắc lắc lại.
- Chúng ta đi tìm kho tàng, Cậu còn nhớ đường chứ?
Vô Tường nhếch mép cười - Có chứ, để đệ tử dẫn đường ...
Đạo cô chu môi lãm nũng. - cô cô hơi mỏi chân, Vô Tường cõng ta một đoạn được không?
Vô Tường dò xét qua cô cô một lượt, tuổi trung niên mà vẫn yểu điệu thiết ta, ngọc phong nhấm nhô sau chiếc đạo bào cho thấy không phải hạng vừa. Dịch Dung cô cô có khuôn mặt băng lạnh, mày cong môi thắm mặn nồng không ngừng le chiếc lưỡi hồng hào đi qua đi lại, ánh mắt nhìn thẳng vào gã. - Được hầu hạ cô cô là phúc phận của Vô Tường.
Đạo cô tiến tới liếc qua đũng quần của Vô Tường thì khen - Tốt... tốt lắm, cô cô sẽ không bạc đệ tử như Vô Tường đâu?