An Offer Of A Gentleman
Chương 2 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Nhà Bridgerton thật sự là một gia đình độc nhất vô nhị. Chắc chắn rằng chẳng thể nào có ai đó ở London lại không biết rằng tất cả những thành viên trong gia đình đó thật giống nhau một cách đáng chú ý, hoặc rằng tên của họ được đặt theo thứ tự alphabe : Anthony, Benedict, Colin, Daphne, Eloise, Francesea, Gregory, và Hyacinth.
Điều đó làm mọi người tự hỏi ngài Tử tước trước và thái tử tước phu nhân (người vẫn còn sống khỏe, sống đẹp) sẽ đặt tên người con thứ chín của họ là gì ? Imogen ? Inigo ?
Có lẽ là tốt nhất khi họ đã dừng lại ở con số chín.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 2 tháng 6 năm 1815.
Benedict Bridgerton là người con thứ hai trong tám đứa con của gia đình, nhưng thỉnh thoảng con số tám ấy như là một trăm vậy.
Buổi khiêu vũ mà mẹ chàng cứ nhất định đòi tổ chức này đáng lẽ ra phải là một vũ hội hóa trang, và Benedict đã nghiêm túc mang một chiếc mặt nạ nửa mặt, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra chàng. Hay đúng hơn là, tất cả họ đều gần nhận ra chàng.
"Một Bridgerton !" họ la lên, vỗ tay lại với niềm hoan hỉ rõ ràng.
"Ngài chắc chắn phải là một Bridgerton !"
"Một Bridgerton ! Tôi có thể phát hiện một Bridgerton ở bất cứ đâu."
Benedict là một người nhà Bridgerton, và dù chàng luôn yêu gia đình mình, thì đôi khi chàng vẫn ước rằng chàng được nhắc đến vì chính bản thân chàng nhiều hơn là được nhắc đến vì chàng là một Bridgerton.
Ngay sau đó, một cô nàng không rõ tuổi tác bao nhiêu hóa trang như một nàng chăn cừu thong dong đi ngang qua chàng. "Một Bridgerton !" cô ta rít lên. "Tôi nhận ra mái tóc màu hạt dẻ đó ở bất kỳ đâu. Anh là ai ? Không, đừng nói ra. Để tôi đoán. Anh không phải là ngài Tử tước, bởi tôi vừa mới nhìn thấy anh ta xong. Anh phải là Số Hai hoặc Số Ba."
Benedict lạnh lùng nhìn cô ta.
"Số mấy ? Số Hai hay Số Ba ?"
"Hai," chàng bật ra.
Cô ta vỗ hai bàn tay lại với nhau. "Tôi cũng nghĩ thế ! Oh, tôi phải tìm Portia. Tôi đã nói với cô ta anh là Số Hai ---"
Benedict, chàng gần như sắp phát rồ.
"--- nhưng cô ta nói, không, anh phải là người trẻ tuổi hơn, nhưng tôi ---"
Benedict đột nhiên cần phải thoát khỏi cô ta ngay. Hoặc chàng rời đi hoặc chàng sẽ giết cô nàng xuẩn ngốc nói nhiều này, ngay trước mặt rất nhiều nhân chứng, và chàng thì không nghĩ rằng mình có thể thoát tội khi làm thế. "Xin tiểu thư thứ lỗi," chàng êm ả nói. "Tôi vừa thấy một người tôi cần gặp."
Đó là một lời nói dối, nhưng chàng chẳng quan tâm. Với một cái gật cộc lốc về phía cô nàng chăn cừu dư dả đó, chàng đi thẳng về phía cửa phòng khiêu vũ, hăm hở thoát khỏi đám đông và định lẻn vào phòng làm việc của anh trai chàng, nơi chàng có thể sẽ tìm được chút bình yên và có lẽ còn thêm cả một ly brandy ngon lành nữa.
"Benedict !"
Chết tiệt thật. Chàng suýt thực hiện thành công cuộc tẩu thoát rồi. Chàng ngước lên và nhìn thấy người mẹ yêu dấu của mình đang thẳng tiến về phía mình. Bà đang mặc bộ trang phục nào đó của thời kỳ Elizabeth. Chàng cho rằng mẹ chàng định hóa trang thành một trong những nhân vật trong kịch của Shakespeare, nhưng, chàng chẳng biết đó là nhân vật nào cả.
"Con có thể làm gì cho mẹ, thưa mẹ ?" chàng hỏi. "Và xin đừng nói Nhảy với Hermione Smythe-Smith. Con gần như đã mất ba cái ngón chân xinh xắn của con vì làm thế lần trước rồi."
"Ta không có định bắt con làm thế đâu," Violet đáp lời. "Ta chỉ định bắt con nhảy một bản với Prudence Featherington thôi."
"Làm ơn thương xót con đi Mẹ," chàng rền rĩ. "Cô ta lại càng tồi tệ."
"Ta không đòi hỏi con cưới con bé," bà nói. "Chỉ cần khiêu vũ với con bé thôi."
Benedict cố không rên rỉ. Prudence Featherington, về bản chất cũng là một cô nàng tử tế, nhưng lại có bộ não chỉ to bằng hạt đậu và một điệu cười chói tai đến nỗi chàng đã từng thấy vài người đã phải lấy tay bịt tai mình trước điệu cười của cô nàng. "Vậy thì thế này nhé," chàng dỗ khéo mẹ mình. "Con sẽ khiêu vũ với Penelope Featherington nếu mẹ giữ Prudence ở nguyên trong chuồng."
"Thế cũng được," mẹ chàng nói với một cái gật đầu thỏa mãn, để lại Benedict với cảm giác rằng bà thực ra đã muốn chàng khiêu vũ với Penelope ngay từ đầu.
"Con bé đứng ở đằng kia, bên cạnh bàn nước chanh," Violet nói, "trong bộ trang phục yêu tinh Ai Len ấy, khổ thân con bé. Màu sắc thì khá hợp với con bé, nhưng thực sự phải có ai đó nói chuyện với mẹ con bé vào lần tới họ bước vào tiệm may mới được. Một bộ trang phục không thích hợp tý nào, ta không thể tưởng tượng ra được khẩu vị của bà ta là gì nữa."
"Thế thì mẹ rõ ràng là chưa thấy cô nàng tiên cá rồi," Benedict lẩm bẩm.
Bà liền đập nhẹ vào tay chàng. "Này, không được chế giễu khách."
"Nhưng tự họ khiến cho việc đó dễ dàng đấy chứ."
Bà bắn cho chàng một cái nhìn cảnh cáo trước khi nói. "Ta đi tìm em gái của con đây."
"Đứa nào hả mẹ ?"
"Một trong những đứa chưa kết hôn," Violet sỗ sàng nói. "Ngài Tử tước Guelph có thể có hứng thú với cô nàng người Scot đó, nhưng họ vẫn chưa có hứa hôn."
Benedict lặng lẽ chúc may mắn cho Guelph. Anh chàng tội nghiệp đó sẽ cần đến nó.
"Và cám ơn con vì sẽ nhảy với Penelope," Violet nhấn mạnh.
Chàng tặng cho bà một nụ người nửa châm biếm. Cả hai người bọn họ đều biết rằng câu nói của bà là một lời nhắc nhở, chứ không phải là một lời cảm ơn.
Tay chàng bắt chéo trong một tư thế kinh khủng nào đó, chàng nhìn mẹ mình rời đi trước khi hít một hơi dài và quay người để tìm đường đến chỗ bàn nước chanh. Chàng hết sức kính yêu mẹ mình, nhưng bà thật sự cứ luôn can thiệp quá đáng vào cuộc sống những đứa con của bà. Và nếu có gì đó làm bà phiền muộn hơn cả tình trạng chưa kết hôn của Benedict, thì đó là hình ảnh khuôn mặt ủ rũ của một cô gái trẻ nào đó khi không ai mời cô ta khiêu vũ. Hệ quả là, Benedict phải dành rất nhiều thời gian trên sàn khiêu vũ, thỉnh thoảng là với một vài cô nàng mẹ chàng để ý cho chàng, nhưng thường thường là với những cô nàng wallflower.
Nếu phải so sánh thì chàng nghĩ chàng thích phải khiêu vũ với những cô nàng wallflower hơn. Những cô nàng nổi đình đám thường nông cạn và, nói trắng ra, có chút đần đần.
Mẹ chàng luôn đặc biệt quan tâm đến Penelope Featherington, đây đã là ... Benedict nhíu mày. Mùa lễ hội thứ ba của cô ấy ? Đúng vậy, mùa lễ hội thứ ba. Và vẫn chưa hề có một lời cầu hôn triển vọng nào xuất hiện cả. Ah, tốt thôi. Chàng cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình thôi. Penelope là một cô gái dễ thương, dí dỏm và đoan trang. Một ngày nào đó cô ấy sẽ tìm được cho mình một tấm chồng tốt. Không phải là chàng, tất nhiên, và thành thật mà nói thì có lẽ cũng chẳng phải là bất kỳ một ai đó mà chàng biết, nhưng chắc chắn rằng cô ấy sẽ tìm được một ai đó.
Với một cái thở dài, Benedict bắt đầu tìm đường hướng về phía bàn nước chanh. Chàng có thể gần như nếm thấy vị của ly brandy mà chàng định lỉnh đi lấy, mùi vị dịu và ngọt nhẹ thấm trong miệng chàng, nhưng thôi thì một cốc nước chanh cũng sẽ giúp chàng thở được trong vài phút.
"Cô Featherington !" chàng gọi, cố không rùng mình khi cả ba Cô Featherington cùng quay lại. Chàng nặn ra một thứ có thể coi là một cái mỉm cười yếu ớt, và thêm vào, "Er, tôi muốn gọi Penelope."
Cách xa từ mười feet đằng kia, Penelope cười rạng rỡ với chàng, và Benedict được nhắc nhở lại rằng chàng thực sự thích Penelope Featherington. Thực ra thì cô ấy sẽ không bị xem như là một liều thuốc giải nếu cô ấy không luôn luôn đứng cùng với hai cô chị kinh khủng của cô ấy, những người luôn có thể dễ dàng khiến một người đàn ông trưởng thành ước rằng anh ta đã bị đày lên tàu đi Australia còn hơn là ở cạnh hai cô nàng đó.
Sophie chớp mắt sững sờ. Nàng không hề nghĩ rằng chàng nghiêm túc với đề nghị đó của mình.
"Đ-được rồi," nàng gần như nói lắp, bất ngờ mất cảnh giác. "Vậy, màu sắc ưa thích của ngài là gì ?"
Chàng nhăn nhở cười. "Nàng định phí phạm câu hỏi của mình vào điều đó ?"
"Em chỉ được hỏi có một câu thôi ?"
"À, thế là quá công bằng rồi còn gì, khi xem xét đến thực tế rằng nàng chẳng cho ta hỏi câu nào cả." Benedict lại dướn người về phía trước, mắt chàng lấp lánh. "Và câu trả lời là màu xanh."
"Tại sao ?"
"Tại sao ?" chàng lặp lại.
"Vâng, tại sao ? Bởi vì đó là màu biển ? Hay màu của bầu trời ? Hoặc có lẽ chỉ bởi ngài đơn giản là thích nó thôi ?"
Benedict nhìn nàng hiếu kỳ. Nó dường như là một câu hỏi kỳ quặc - tại sao màu sắc ưa thích của chàng lại là màu xanh. Những người khác sẽ chấp nhận màu xanh là câu trả lời và để nó đấy. Nhưng người phụ nữ này - người mà ngay cả tên nàng chàng cũng chưa biết – tìm tòi sâu sắc hơn, vượt qua câu hỏi màu gì và hỏi đến câu hỏi tại sao. "Nàng là một họa sĩ chăng ?" chàng thắc mắc.
"Chỉ là tò mò thôi ạ."
"Tại sao màu ưa thích của nàng lại là màu xanh lá ?"
Nàng thở dài, và mắt nàng ánh lên vẻ luyến tiếc quá khứ. "Em cho rằng đó là do đó là màu của cỏ, và có lẽ do đó là màu lá nữa. Nhưng hầu hết đó là do cỏ. Cái cách mà em cảm nhận được khi chạy chân trần trên thảm cỏ xanh mượt trong một chiều hè đầy nắng. Mùi vị tươi mới của nó sau khi được cắt tỉa cẩn thận nữa."
"Cảm nhận và mùi vị của cỏ thì liên quan gì đến màu sắc ?"
"Không gì cả, tiểu nữ cho rằng là như thế. Nhưng cũng có thể là tất cả. Em từng sống ở vùng thôn quê, ngài biết đấy ...." Nàng khựng lại. Nàng không định kể cho chàng nhiều đến vậy, nhưng dường như không có gì nguy hại mấy khi cho chàng biết điều đó.
"Và nàng hạnh phúc hơn khi ở đó ?" chàng lặng lẽ hỏi.
Nàng gật, một cơn rùng mình nhận thức nhẹ trượt qua da nàng. Phu nhân Whistledown chắc chắn chưa bao giờ có một buổi chuyện trò sâu sắc nào với Benedict Bridgerton, bởi bà ấy chưa bao giờ viết rằng chàng là người đàn ông nhanh nhạy nhất London. Khi chàng nhìn vào mắt nàng, Sophie có một cảm giác kỳ quặc rằng chàng có thể nhìn thẳng vào sâu tận trong tâm hồn nàng.
"Vậy, nàng chắc phải thích đi dạo trong công viên lắm," chàng nói.
"Vâng," Sophie nói dối. Nàng chưa bao giờ có thời gian để đi đến công viên. Araminta thậm chí còn không cho nàng một ngày nghỉ như những người hầu khác được nhận.
"Chúng ta nhất định sẽ phải cùng nhau đi tản bộ một ngày nào đó," Benedict nói.
Sophie tránh câu trả lời bằng cách gợi lại cho chàng nhớ, "Ngài chưa hề nói cho em biết tại sao màu ưa thích của ngài lại là màu xanh."
Đầu chàng hơi nghiêng sang bên, và mắt chàng nheo lại vừa đủ và Sophie biết chàng có chú ý sự lẩn tránh của nàng. Nhưng chàng chỉ nói, "Ta không biết. Có lẽ, giống như nàng, màu xanh gợi cho ta nhớ đến cái gì đó mà ta luôn tưởng nhớ. Có một cái hồ tại Đồi Aubrey – nơi ta lớn lên, ở Kent – nhưng nước ở đó dường như luôn có màu xám hơn là màu xanh."
"Nó có lẽ là do sự phản chiếu của bầu trời," Sophie bình luận.
"Thứ mà, thường mang màu xám hơn là xanh," Benedict nói với nụ cười nở trên môi. "Có lẽ đó là thứ mà ta nhớ mong - bầu trời trong xanh với ánh nắng rực rỡ."
"Nếu trời không mưa," Sophie nói, và cũng cười với chàng, "thì đây sẽ không phải là nước Anh."
"Ta đã từng đến Italy," Benedict nói. "Mặt trời luôn tỏa sáng ở đó."
"Nghe như thiên đường vậy."
"Nàng nghĩ thế," chàng nói. "Nhưng khi ta ở đó ta nhận ra mình lại nhớ những cơn mưa."
"Em không thể tin được," nàng nói và bật cười. "Em luôn cảm thấy như mình đã sử dụng một nửa cuộc đời mình để nhìn ra ngoài cửa sổ và cằn nhằn với cơn mưa."
"Nếu có gì đó mất đi, nàng sẽ nhớ nó."
Sophie trở nên trầm ngâm. Liệu có gì đó trong đời nàng mà nàng sẽ nhớ nó khi chúng mất đi không ? Nàng sẽ không nhớ Araminta, điều đó là đương nhiên rồi, và nàng cũng sẽ không nhớ Rosamund. Có lẽ nàng sẽ nhớ Posy, và dứt khoát nàng sẽ nhớ cách mà mặt trời tỏa sáng qua khung cửa sổ mỗi sớm tinh mai nơi căn buồng nhỏ trên gác mái của nàng. Nàng sẽ nhớ cách mà những người hầu cười đùa và thỉnh thoảng cũng bao gồm cả nàng nữa, dù tất cả họ đều biết nàng là đứa con hoang của bá tước đời trước.
Nhưng nàng sẽ không nhớ những thứ đó được – thậm chí nàng còn không có cả cơ hội để nhớ - bởi nàng sẽ không đi đâu cả. Sau buổi tối nay - buổi tối đầy sửng sốt, tuyệt diệu, huyền ảo này - sẽ là cuộc sống bận rộn thường ngày.
Nàng cho rằng nếu như nàng mạnh mẽ hơn, can đảm hơn, nàng sẽ phải rời Dinh thự Penwood từ nhiều năm trước rồi. Nhưng liệu làm thế có tạo nên nhiều thay đổi khác biệt không ? Nàng có lẽ không thích sống cùng với Araminta, nhưng nàng chắc cũng không cải thiện cuộc sống của nàng mấy bằng cách rời đi. Nàng có lẽ sẽ thích được làm công việc của một gia sư, và nàng chắc chắn là đủ tiêu chuẩn để nhận vị trí đó, nhưng ai sẽ nhận nàng vào vị trí đó nếu nàng không có những lời giới thiệu tốt, và Araminta chắc chắn là sẽ không cho nàng lời giới thiệu tốt nào cả.
"Nàng rất là lặng lẽ," Benedict nhẹ nhàng nói.
"Em chỉ đang nghĩ ngợi đôi chút."
"Về điều gì ?"
"Về những gì em sẽ nhớ, và những gì em sẽ không nhớ, nếu cuộc sống của em thay đổi trầm trọng."
Mắt chàng trở nên quan tâm mãnh liệt hơn. "Và nàng có cho rằng cuộc sống của nàng sẽ thay đổi trầm trọng không ?"
Nàng lắc đầu và cố giữ sự đau buồn không để lộ ra trong giọng nàng khi nàng trả lời, "Không."
Giọng chàng trở nên nhỏ nhẹ hơn đến nỗi nó gần như một tiếng thì thầm. "Nàng có muốn nó thay đổi không ?"
"Có," nàng thở dài, trước khi nàng kịp ngăn bản thân lại. "Ôi, có."
Chàng nắm lấy tay hai bàn tay nàng và nâng chúng lên môi chàng, lần lượt nhẹ hôn lên đôi tay ấy. "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ ngay lúc này," chàng nói. "Và ngày mai nàng sẽ hoàn toàn biến đổi."
"Tối nay em đã biến đổi rồi," nàng thì thầm với chàng. "Ngày mai em sẽ biến mất."
Benedict kéo nàng lại gần hơn và nhẹ thả những nụ hôn dịu dàng lên trán nàng. "Vậy thì chúng ta phải gói cả cuộc đời vào buổi tối màu nhiệm này."