Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love
Chương 13 :
Ngày đăng: 08:51 19/04/20
Dạo nọ, mối hiềm khích giữa Du với bà Nhuệ lên đến đỉnh điểm và đó cũng là lúc nó căm ghét người cha đã sống cùng mình mười mấy năm trời. Khi ấy Du phát hiện bà Nhuệ lén lấy số tiền ở trong tủ bếp mà nó cố dành dụm để đóng tiền học phí và trang trải sinh hoạt hàng ngày. Du lao đến giật lấy tiền trong tay bà, nói to:
- Bà không được lấy số tiền này! Đó là của tôi!
- Mày đưa đây! Tiền của cha mày tức là tiền của tao! - Bà Nhuệ gằn giọng.
- Không! Bà lại lấy tiền đánh đề chứ gì?
- Đừng có nhiều lời! Hôm nay tao sẽ trúng, mày mau đưa đây!
Du nhất quyết không đưa, hai tay vò siết nắm tiền ít ỏi như thể đấy là phần mạng sống cuối cùng của mình. Bà Nhuệ mím môi, mắt long lên tức thì lao đến giật mạnh tay Du. Hai người giằng co qua lại cho đến khi nghe tiếng ông Thạch vang lên thì dừng lại:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chỉ chờ có thế, bà Nhuệ đấm ngực gào lên với chồng rằng:
- Tôi chỉ lấy một chút tiền để đánh đề mà con gái cưng của ông không cho kìa!
Thấy cha nhìn mình, Du lắc đầu nói quả quyết:
- Đây là tiền con đóng học phí ngày mai, làm sao đưa bà ấy được!
Bà Nhuệ vờ nức nở rồi gắt lên:
- Ông bảo nó trả tiền cho tôi đi!
Vẫn như mọi lần, ông Thạch chỉ biết răm rắp nghe theo vợ, liền bảo con gái:
- Du, đưa tiền cho mẹ đi con!
- Cha biết rõ bà ấy mang đi đánh đề mà! Rồi số tiền này cũng sẽ mất hết!
- Cha nói con nghe không?
- Ông về đi! Nó là ai không liên quan đến ông!
- Vậy cha nó là...
- Con tôi không có cha! Nó không cần cha!
Tiếng hét tức tưởi và dáng vẻ kích động của Du khiến ông Thạch chợt nghĩ đến gã đàn ông to béo vào buổi chiều mưa tầm tã. Cái gã mà ông không đủ dũng cảm đuổi đi để bảo vệ đứa con gái đang bị cưỡng hiếp. Vô cùng đau đớn, ông Thạch bước nhanh vào nhà khiến Du chẳng kịp ngăn lại, cúi xuống nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cháu gái. Giọng ông run rẩy khi nhìn sâu vào đôi mắt ngơ ngác kia:
- Cháu ngoan... là ông ngoại đây...
- Ông ngoại là gì ạ?
Bé Oanh vừa hỏi xong là Du đã đẩy ông Thạch ra xa con bé, thét to:
- Đừng có đụng vào con gái tôi! Ông đi đi!
- Du, hãy cho cha được nhận cháu...
- Không! Con tôi chẳng cần cha hay ông ngoại gì cả!
- Du ơi, hãy cho cha chuộc lỗi với con! Cha sẽ bù đắp cho con, cha sẽ yêu thương chăm sóc con bé! Cha hứa không cho bà Nhuệ biết chỗ con sống đâu! Cha hứa trên chính mạng sống của mình! Con cho cha đến thăm cháu...
Du đẩy mạnh ông Thạch ra ngoài, đóng sầm cửa. Nghe âm thanh gọi liên tục bên ngoài, Du bịt tai lại rồi ngồi bệt dưới đất, mắt đỏ hoe. Bé Oanh ngồi xổm, ngước nhìn hỏi: Sao mẹ khóc ạ? Du liền ôm chầm lấy con gái, nước mắt chảy dài...
Kể từ dạo đó, ngày nào ông Thạch cũng tìm đến căn phòng trọ dù trời mưa hay nắng. Thậm chí nghe Du gào thét rồi đuổi đi ra sao ông vẫn chịu đựng để có thể ở bên cạnh con gái và chăm sóc cháu. Dần dà, bé Oanh quen mặt ông lại còn biết gọi hai tiếng "ông ngoại". Nó thích lắm vì ông rất chiều mình nhưng mãi nó vẫn không hiểu tại sao mẹ lại giận dữ và ghét bỏ ông như thế.
*****
Một buổi chiều tháng ba hai năm sau, Vân Du đang ngồi chờ ở bệnh viện đa khoa với vẻ sốt ruột và lo lắng. Vừa nãy tan ca sớm, Du trở về nhà thì nghe bà Lượm báo Hoàng Oanh bị sốt còn ói mửa nữa nên cần đưa đến bệnh viện gấp. Thế là Du bế bé Oanh chạy vội đến đây nhờ bác sĩ chữa giúp. Bệnh viện khá đông, một tiếng sau bé Oanh mới được đưa vào phòng khám. Vị bác sĩ trung niên nói con gái Du đã giảm sốt, tình hình ổn rồi. Bây giờ bé Oanh sẽ được đưa vào phòng bệnh ở Khoa nhi, ở đấy sẽ có bác sĩ kiểm tra và theo dõi bệnh tình kỹ lưỡng cho nó. Du cảm ơn ông rồi nhìn con đang ngủ say.
Phòng bệnh có khá nhiều trẻ em, những người cha người mẹ mang gương mặt lo lắng ngồi túc trực bên cạnh chăm sóc con. Giường bé Oanh nằm trong góc phòng, bên cạnh Du cứ vuốt nhẹ lồng ngực nhỏ đang thở ra đều đều. Lát sau, một giọng nói trầm vang lên:
- Đây là giường của bệnh nhi Hoàng Oanh?