Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love

Chương 4 :

Ngày đăng: 08:51 19/04/20


Chị Hận phát hiện dáng vẻ khập khiễng kỳ quặc của Du. Quan sát chốc lát, chị ta đoán Du bị đau vì đang bặm môi, da mặt nhợt nhạt. Lại nghĩ ra trò vui thú mới, chị Hận huých nhẹ cánh tay của con Xíu. Nó nheo mắt nhìn Du rồi quay qua cười nham nhở với "chị đại". Con Xíu lại bắt đầu tướng đi kênh kênh, tiến về phía này. Vờ lướt ngang qua, nó lập tức dùng vai đẩy mạnh vai Du. Cú đẩy bất ngờ cộng thêm chân đứng không vững làm Du ngã nhào xuống đất. Trước mắt tối sầm lại, cô lịm dần.



Đúng lúc, Đồng Văn và bác sĩ Hiên đi ngang qua, liền ngừng cuộc trò chuyện bởi bắt gặp cảnh nhốn nháo của các phạm nhân nữ trong vườn cây. Hai cán bộ hối hả chạy đến nói gì đấy mà không lâu sau, họ thấy bốn nữ phạm nhân tức tốc khiêng một người chạy về phía khu bệnh xá. Chẳng nhiều lời, bác sĩ Hiên chào Văn rồi rời đi. Dõi theo nhóm phạm nhân kia, dù không rõ nhưng Văn vẫn kịp nhìn ra người ngất xỉu chính là Du.



Khi cán bộ yêu cầu mọi người trở về làm việc tiếp thì con Muội hướng mắt qua chị Hận với con Xíu. Ban nãy con Xíu đến gần thì Du liền đột ngột ngã xuống nên nó nghi ngờ hai kẻ này đã giở trò. Khó chịu với tia nhìn dò xét đó, chị Hận đằng hắng, tao có làm gì nó đâu chứ! Con Muội chẳng nói gì mà lẳng lặng đi uống nước. Phun bãi nước bọt, con Xíu chửi tục với "cái đứa cứ thích xía vô chuyện người khác". Đã gai mắt con Muội từ chuyện hôm qua rồi, chị Hận liền gườm nó:



- Rồi tao sẽ dạy cho con nhỏ đó một bài học!



Du được đưa vào khu bệnh xá với tình trạng sốt cao, mồ hôi ướt nhem cả người như vừa tắm xong. Nằm trên giường, Du thở nặng nhọc còn miệng cứ lẩm bẩm những từ ngữ không rõ ràng. Bác sĩ Hiên khám bệnh thấy Du siết chặt lớp vải áo bên hông thì mở ra xem. Vết thương mà một tuần trước ông may chỉ hiện giờ sưng đỏ và sắp làm mủ. Đã rõ nguyên nhân khiến phạm nhân phát sốt, ông chuẩn bị tiêm thuốc rồi lau rửa vết thương.



Còn Du tuy chìm vào mê man nhưng chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Bên tai nghe văng vẳng tiếng người nói, âm thanh va chạm lạnh tanh từ dụng cụ y tế. Nơi vết thương đau buốt được thấm thuốc sát trùng lạnh lẽo bất giác làm Du tỉnh táo hơn. Đôi mắt lim dim mở hé, cô gái trẻ mơ màng trông thấy một bóng áo blouse trắng. Từng đường nét nhòe nhoẹt, là ảo ảnh ư? Bởi vì sao Du không nhận ra gương mặt bác sĩ Hiên mà thay vào đó là bác sĩ Dương? Anh vẫn thế, đứng bên cạnh mỉm cười thân thiện ấy thế cô nỡ nhẫn tâm đâm một nhát vào tim anh, cướp đi cả cuộc đời tươi trẻ anh đang có.



Nỗi ám ảnh bủa vây lấy cơ thể cứng ngắc cùng sự sợ hãi chảy tràn vào tim Du. Nụ cười của bác sĩ Dương méo mó lẫn vẹo vọ đến kỳ dị, tiếp theo Du nghe anh hỏi băng giá: Tại sao lại giết tôi? Bất thình lình Du gạt mạnh tay bác sĩ Hiên đang lau vết thương ra rồi vùng dậy một cách kịch liệt. Trước phản ứng kích động ấy, những bác sĩ tỏ ra kinh ngạc. Du co người mặc cho máu rỉ thấm vào lớp áo ngay bụng, hai tay ôm đầu run rẩy:



- Xin lỗi... xin lỗi... Tôi không cố ý... Xin hãy tha lỗi cho tôi...



- Phạm nhân 3969 hãy bình tĩnh! - Một bác sĩ trấn an.



Bản thân chẳng còn nghe và hiểu chuyện gì nữa, Du vẫn ôm đầu cúi rạp người xuống giường, run lẩy bẩy khi chỉ nói bằng hơi thở:



- Tha thứ cho tôi... Thật sự xin lỗi... Tôi sai rồi bác sĩ Dương...



Tình hình phạm nhân trở nên tệ hơn, bác sĩ Hiên ra dấu cho vài bác sĩ khác kìm giữ Du lại để ông mau chóng chích mũi thuốc an thần. Sau vài phút kích động, cuối cùng Du cũng chìm vào giấc ngủ yên bình.



Bác sĩ Hiên gặp Văn ngoài cửa khu bệnh xá. Văn có ý chờ ông cùng đi ăn trưa, ngoài ra còn vì muốn hỏi thăm về tình hình của Du. Lúc nghe Văn hỏi, bác sĩ Hiên thở dài trầm tư rồi kể lại phản ứng kỳ lạ của nữ phạm nhân. Văn nhíu mày khi lặp lại lần nữa:



- Nữ phạm nhân đó liên tục xin lỗi một bác sĩ tên Dương sao?



- Đúng, với tâm trạng hoang mang lẫn kích động. Mà nếu tôi nhớ không lầm thì đấy là người mà cô ấy đã giết.



- Đây là biểu hiện của sự hối hận?



- Hoặc có thể cô gái này không cố ý sát hại nạn nhân.



Câu phỏng đoán từ vị bác sĩ trung niên lần nữa khiến sự tò mò trong lòng Văn càng trỗi dậy nhiều hơn.



Vào buổi sáng nói chuyện với Phó giám thị Dũng, Văn từng nghĩ Vân Du vô cùng tàn ác và nhẫn tâm khi đã giết mẹ kế cùng một bác sĩ còn rất trẻ. Nhưng hành động xin lỗi đầy sợ hãi của Du qua lời kể từ bác sĩ Hiên, ngay lúc này làm anh cảm thấy phân vân. Liệu kẻ thủ ác có thể hối hận, hay thật sự đằng sau vụ án đó còn những uẩn khúc? Văn muốn thử tìm hiểu tuy nhiên lại chẳng rõ phải làm gì, bắt đầu từ đâu. Chắc chắn rằng, Du sẽ không bao giờ nói cho anh biết.




Dấu chấm hỏi cuối cùng ấy khiến lòng Du thổn thức. Nỗi khao khát được thấy mặt con đã trở thành dòng cảm xúc không thể ngăn nổi.



*****



Vân Du trở lại buồng giam vài ngày sau. Lúc đứng chờ mở cửa buồng, Du nghe quản giáo Ngà hỏi han. Du chỉ gật đầu, dù chữ nghe chữ mất. Tiếp, chị hỏi Du có bị bạn tù bắt nạt không? Du nhớ đến chị Hận với mấy trò trả đũa, nếu nói ra thì người chịu thiệt vẫn là mình nên Du lại lắc đầu. Thấy cô em gái ít nói quá, quản giáo Ngà vỗ vai động viên:



- Chuyện gì nhịn được thì nhịn, nhưng quá đáng quá thì em báo với cán bộ để kịp thời xử lý nhé. Đây là giỏ đồ của thân nhân gửi cho em.



Du ký tên xác nhận xong đưa lại chị Ngà, rồi ôm giỏ đồ bước vào buồng giam. Các phạm nhân nữ thay phiên nhau nhìn theo mỗi lần Du đi ngang qua họ. Chả biết nhỏ này bị gì mà hôm đó sốt cao đến ngất xỉu. Chắc do trận đòn hôm bữa của bà chị Hận! Du vừa ngồi xuống chỗ nằm, chị Giảo đã lật đật hỏi:



- Em khỏe chưa? Vết thương có sao không?



- Em khỏe rồi nên bác sĩ mới cho về buồng.



- Ừ vậy thì đỡ, thấy mặt em cũng bớt xanh. Mà em có đồ người nhà gửi hả?



Du đáp dạ, mở giỏ đồ được buộc kỹ càng bằng những sợi dây ni lông. Bên trong là ba chiếc áo khoác, mấy hộp sữa giấy, bánh kẹo và mứt cùng một mảnh giấy nhầu nhĩ với dòng chữ viết vội vã:



"Du à, cha muốn vào thăm con nhưng không được nên gửi cho con ít đồ. Nhớ giữ gìn sức khỏe con nhé, cha sẽ chăm sóc bé Oanh và mốt lại dẫn nó vào gặp con."



Du vò tờ giấy trong tay, mím môi. Rồi chợt, Du thấy một bức hình vẽ hai mẹ con nắm tay nhau, liền cầm lên xem. Hình vẽ trái tim nguệch ngoạc được tô màu đỏ nằm ở giữa tờ giấy đập vào mắt cô. Du nhớ mình từng nói với con rằng, trái tim thể hiện sự yêu thương. Có lẽ Oanh vẽ nó để gửi niềm thương yêu đến mẹ.



Du đặt tay lên môi ngăn tiếng nấc khẽ. Đây là bức vẽ Oanh tặng mẹ. Nhìn từng nét màu siêu vẹo, Du lại nhớ con kinh khủng đến nỗi chẳng kìm nổi nước mắt. Trông thế, chị Giảo vuốt nhẹ lưng Du, lo lắng hỏi sao vậy? Du quệt nhanh hai gò má, lắc đầu. Chị nhìn bức hình trên tay cô em gái, hiếu kỳ:



- Của ai vẽ mà em xúc động thế?



- Con gái em...



- Ủa, nó bao nhiêu tuổi rồi?



- Sáu tuổi ạ.



- Em có con khi còn nhỏ tuổi hả?



Du thoáng gật đầu. Nhận thấy sự tĩnh lặng trên mặt Du, chị Giảo chỉ thở ra chứ không nói gì thêm, cũng chẳng có ý hỏi về cha đứa bé. Là người từng trải và đang ở tù, chị hiểu mỗi người đều mang một câu chuyện riêng, những nỗi niềm riêng khó giãi bày. Hỏi làm chi khi người ta muốn quên, cứa dao vào vết thương làm gì để nó chảy máu?