Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love
Chương 5 :
Ngày đăng: 08:51 19/04/20
- Thôi ráng đi em, mình ở trong này nhớ con thì cũng đành chịu.
- Con nó nhớ em, tội quá chị ạ.
- Ừ, con không có mẹ thì khổ lắm. Như con chị đây, hai tháng nữa là sinh rồi, chị chỉ được nuôi con ba năm sau đó người ta sẽ đưa nó đi. Chỉ nghĩ đến đấy thôi là chị rớt nước mắt hoài. Tội con mình...
Chị Giảo ngước mặt lên cao để nước mắt đừng chảy tràn qua khóe mắt. Về phần Du, cô áp tấm hình vẽ vào ngực và cố dằn lòng với tiếng nức nở nghẹn lại.
Nằm bên cạnh, con Muội mở mắt thao láo, nhìn mà như không nhìn khi nghe lời tâm sự tỉ tê của hai người mẹ.
Ngồi trên tầng nhìn xuống chỗ Du, con Xíu huýt một tiếng ra điều khinh bỉ. Ban nãy trông cảnh Du đi vào tay ôm chặt giỏ đồ, nó đoán là có cái gì đấy hay ho. Nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy vài món đồ thường thôi, duy cái bức hình vẽ xấu xí kia là Du xem như báu vật. Nghe mang máng nhỏ này có con rồi. Con Xíu rung đùi, hứng chí nói lát nữa trộm tấm hình vẽ cho Du khóc chơi. Bên cạnh, chị Hận đăm chiêu, phán ngay chữ không!
- Bộ chị hết muốn chọc con Du rồi à?
- Tao rất muốn đập nó nhừ tử nhưng nãy giờ bà chị Ngà cứ đi qua lại ngoài cửa sổ. Chắc vụ nó sốt làm bả nghi ngờ, giờ kiếm chuyện với nó thì mệt.
- Thế là hết trò vui.
- Không, tạm thời khoan xử con Du mà chuyển qua đứa khác.
Con Xíu nheo mắt hỏi ai. Chị Hận cười nhạt, nhướn mày và hướng mắt sang chỗ con Muội đang nằm suy tư.
*****
Buổi chiều, các phạm nhân nữ ngừng lao động và kéo nhau trở về buồng lấy khăn với xà bông đến nhà tắm. Du đang lấy đồ thì chị Giảo rủ lát nữa hai chị em cùng tắm chung cho vui. Rồi chị hỏi vóng sang con Muội, thấy nó lẳng lặng lấy đồ xong đứng dậy đi tuốt chẳng nói tiếng nào, chị liền chậc lưỡi. Trên tầng, con Xíu đang nằm ườn liền mau chóng ngồi dậy gọi chị Hận. Chị ta đứng lên, ra dấu thêm ba đứa con gái nữa cùng đi theo.
Du để ý thấy đám chị Hận đi xuống nên hơi dè chừng vì sợ chị ta lại gây chuyện. Nhưng chị ta chỉ liếc Du một cái rồi cùng bọn đàn em bước nhanh ra khỏi buồng giam. Trông dáng vẻ ngó quanh ngó quất đó, Du đoán chắc họ lại sắp làm chuyện gì không tốt đẹp. Chợt, Du nghe chị Giảo giục đi tắm thôi.
Khu nhà tắm lúc này chỉ còn lác đác vài người tắm rửa. Con Muội đang ngồi vục đầu dưới vòi nước, chà xà bông cục lên tóc gội thì đột nhiên một bàn tay ấn mạnh đầu nó xuống gần sát đất. Chưa hết, thêm ba đứa nữa nhào vô lột áo nó, đấm đá túi bụi. Vốn là dân lưu manh chẳng phải dạng vừa, con Muội cũng chống trả quyết liệt. Dù vậy, cái tư thế bị đẩy đầu xuống đất khiến nó gặp nhiều khó khăn trong việc phản đòn. Con Muội đang tự hỏi bọn này là ai thì vừa lúc, chị Hận giật giật chùm tóc nó và đay nghiến:
- Cho mày chết! Chừa từ nay đừng bày đặt xía vô chuyện của tao nha mậy!
Giờ thì con Muội đã biết ai đánh hội đồng mình rồi. Mím môi mím lợi, nó dùng hết sức thụi vào bụng chị ta. Đau điếng, chị Hận càng nắm chặt tóc đối phương đồng thời bảo bọn đàn em đánh mạnh vô.
- Đồ của mẹ gửi sao em không lấy?
Con Muội miễn cưỡng đáp, không thích! Du lại hỏi vì sao. Nó trợn mắt nhìn lên thở hắt ra đầy khó chịu, ngoẹo đầu nhìn Du:
- Tôi ghét bả lắm! Đâu phải người mẹ nào cũng thương con giống như chị!
Con Muội đứng lên, mau chóng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Du nghe tiếng chị Giảo vang khẽ ở sau lưng, mới chậm rãi quay qua. Chị đỡ cái bụng bầu để ngồi dậy, kín đáo ngó cửa phòng vệ sinh khép hờ, nói nhỏ với Du:
- Chẳng biết trước khi vô đây đã xảy ra chuyện gì mà con Muội ghét mẹ mình dữ lắm. Nghe nó bảo vu vơ rằng mẹ tái hôn, bỏ rơi con gái ruột để nó hư hỏng. Con Muội đi theo giang hồ, năm rồi đánh bị thương người ta nên mới vô tù lãnh án ba năm. Bà mẹ hay gửi đồ, nó cho mọi người hết. Vài lần bả với chồng vào thăm, nó từ chối không gặp mà.
Du im lặng trước lời kể của chị Giảo. Ban đầu Du biết con Muội là dân giang hồ nhưng nghĩ nó mồ côi nào ngờ vẫn còn mẹ và cha dượng. Không rõ điều khuất tất đằng sau đó là gì mà khiến con Muội căm ghét mẹ ruột đến thế. Liệu mối mâu thuẫn ấy có lớn như giữa Du và bà Nhuệ, mẹ kế mình?
Cửa buồng lại mở, quản giáo Ngà bước vào và gọi tên Du. Du đi đến, thấy chị đưa cuốn nhật kí kèm theo lời dặn sáng mai gửi lại cho bác sĩ Văn. Lúc Du trở lại chỗ nằm, chị Giảo hỏi đó là gì? Cô nói là sổ nhật kí điều trị tâm lí. Như hiểu vấn đề này không thể tham gia vào, chị liền búi tóc đi rửa mặt, chuẩn bị cho buổi lao động chiều. Du cất cuốn sổ dưới gối nằm, tối sẽ mở ra xem Văn có trả lời lại hay chỉ mỗi cô "độc thoại".
Quản giáo Ngà ra đến cổng khu II để gặp Văn và báo về việc đã đưa cuốn sổ cho phạm nhân. Văn gật đầu rồi nghe chị nói tiếp:
- Thời gian gần đây trông phạm nhân Du đỡ hơn một chút, lúc mới vào trông u uất quá. Giờ thấy em ấy nói chuyện với bạn tù rồi. Chắc việc điều trị tiến triển tốt hả bác sĩ?
- Em chưa làm gì đâu chị, chủ yếu do tinh thần phạm nhân Du tự khá lên. Chắc là vì cô ấy muốn gặp con gái.
- Trẻ măng vậy mà có con rồi à?
- Có đứa con gái sáu tuổi.
Quản giáo Ngà chậc lưỡi cảm thông. Nghĩ còn nhiều việc chưa làm xong, Văn chào chị và toan cất bước thì chợt nhớ ra một chuyện:
- Trong đây chị có nghe tiếng con chim nào hót không?
Trước câu hỏi lạ lùng đó, quản giáo Ngà ngẩn người ra vài giây. Lát sau, chị như sực nhớ, mới à lên một tiếng:
- Là con chim đỗ quyên của quản giáo Thái đấy mà. Vài tháng trước nó bị thương bay lạc vô đây, anh Thái nhặt về chăm sóc rồi nuôi đến giờ. Chim quyên hay hót vào đầu hè, ban ngày thì im còn chiều tối mới hót. Thường là sau mưa hay trăng sáng. Nhưng quyên hót nghe buồn lắm.
Văn nhớ đến những điều Du ghi trong nhật kí, hẳn là con chim ấy rồi. Văn cũng muốn nghe tiếng hót "da diết, não nề" đó. Chẳng biết tối nay chim quyên có hót không?