Ân Tứ
Chương 124 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Đằng đẳng một tuần lễ, Thành Thành giống như là thay đổi thành một người khác. Kỳ nghỉ dài hạn vốn là dùng để nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng Thành Thành dường như vẫn chưa gỡ bỏ được gánh nặng, mỗi ngày vẫn dậy sớm như thế, chỉ là không đi học mà thôi, có đôi khi lại ngây người bên cửa sổ, đáp án bài thi đặt trên bàn, nhưng tới bây giờ Thành Thành chưa hề nhìn qua.
Thành Thành bắt đầu thu xếp hết toàn bộ những việc vặt trong nhà, làm cơm, giặt quần áo, dọn dẹp phòng.... Chỉ cần là làm gì đó thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bình thường Trình Hàn Lang đều ở công ty cả ngày, chỉ có nó ở nhà một mình đi đến đi lui, đến lúc không có gì làm nữa thì nó lại ngồi trên ban công nhìn chằm chằm chậu hoa trống không mà ngẩn ngơ.
Trong giây lát Thành Thành nhớ đến Tiểu Quỷ thích hoa kia, cậu bé đứng trong bụi hoa cười với nó. Mùa hè này nó đột nhiên có rất nhiều cảm nghĩ, nhớ lại rất nhiều người, nhớ lại rất nhiều chuyện có những hồi ức nó không muốn quên.
Nó thường nhớ lại đêm giao thừa một năm trước, Tạ Nam cầm đặc sản của quê nhà ở bên cạnh nó cười dịu dàng, nói với nó "Bé ngốc! Năm mới vui vẻ nha!". Trước khi bọn họ chia tay Tạ Nam từng nói sẽ quay lại thăm nó, lời thề xinh đẹp cũng đã chậm rãi bị cuốn đi theo thời gian. Trong một năm, đã có vô số lữ khách đi ngang qua cuộc đời nó, bước chân của họ quá vội vàng gấp gáp, nó muốn giữ từng người lại, nhưng lại không giữ được một ai.
Vẫn cho rằng chỉ cần có Trình Hàn Lang, điều gì cũng sẽ là hạnh phúc, hiện tại mới phát hiện, thì ra cuộc sống của mình còn có nhiều tiếc nuối và thương cảm như vậy. Đợi đến khi gỡ bỏ được tất cả gánh nặng, đã chẳng còn mục tiêu để phấn đấu nữa, đã không còn sự bận rộn để lấp đầy cuộc sống nữa, những tiếc nuối và thương cảm kia lại cứ thích tràn lan như nước lũ vào những ngày tháng sáu này.
Thành Thành bị chứng trầm uất sau khi thi, đây là việc Trình Hàn Lang suy nghĩ nhiều nhất trong đầu ở khoảng thời gian này. Trước đây hắn vẫn mong đến ngày kết thúc kỳ thi đại học, cho rằng mùa hè này cuộc sống hạnh phúc của hai người sẽ bắt đầu, bản thân hắn có thể muốn làm gì thì làm, hiện tại nhìn lại, toàn bộ hạnh phúc này đều phải có điều kiện tiên quyết, bây giờ khiến Thành Thành cười một chút đã là yêu cầu cao nhất của Trình Hàn Lang.
Vì sao cái thành tích này trong mắt Thành Thành lại được coi trọng như vậy? Lúc đầu Trình Hàn Lang nghĩ không ra, về sau cũng hiểu được. Sức lực của mỗi người là có hạn, không thể làm quá nhiều chuyện cùng một lúc, thế nhưng mỗi người đều sẽ có một mục tiêu, để làm động lực sống trong thời gian ngắn. Thành Thành sống rất đơn giản, trong mắt của nó chỉ có học tập và Trình Hàn Lang, trong mắt nó học tập là con đường duy nhất để thể hiện giá trị của bản thân, mỗi người cũng không thể chỉ dựa vào đời sống tình cảm để trải qua cả đời được, Thành Thành cũng có điều để theo đuổi và dự định cho tương lai của bản thân nó.
Trình Hàn Lang cố gắng hết sức để dỗ nó vui vẻ, bất kể là đùa giỡn hay là mua một ít đồ vật nhỏ đáng yêu. Lần nào Thành Thành cũng rất cảm động, dường như những điều mọi người từng kỳ vọng đều đang xảy ra trước mắt, Trình Hàn Lang từ từ bắt đầu bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Thành Thành, bắt đầu thích nâng niu nó trong lòng bàn tay. Chỉ là Trình Hàn Lang vẫn cảm thấy nụ cười của Thành Thành cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, tâm tình thật của nó vẫn cứ mang theo phần bi thương kia.
Chịu đựng đến hết hai tuần, cuối cùng có thể tra điểm thi đại học của mình rồi. Đêm đó Thành Thành ngủ rất yên ổn, Trình Hàn Lang vô cùng kinh ngạc tại sao nó không hề lo lắng chút nào về thành tích của mình, đợi đến ngày hôm sau rất nhiều người đều đã có nỗi buồn niềm vui của mình, chỉ có một mình Thành Thành còn bình thản ngủ trên giường.
"Mẹ, có chuyện gì không ạ?" Trình Hàn Lang vừa nghe điện thoại, vừa nhân cơ hội sờ mó một chút, Thành Thành cố gắng cắn chặt răng, không để cho mình phát ra tiếng, có chút bất mãn mà nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang cười xấu xa với Thành Thành một chút, ngược lại nghe điện thoại xong, mặt hắn dần dần thay đổi. Thành Thành ở bên cạnh đột nhiên căng thẳng lên, nhanh chóng nhích lại gần, đúng lúc này, Trình Hàn Lang đã cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc đối diện với Thành Thành, thật lâu không nói gì.
"Làm sao vậy?" Thành Thành nắm lấy cánh tay của Trình Hàn Lang, khẩn trương hỏi.
"Mẹ nói mẹ xuống máy bay rồi, muốn anh ra đón mẹ."
Lúc này Thành Thành mới thở dài một hơi, nghĩ lại một chút, giờ đang có việc vui mà! Từ sau khi nó trở về vẫn chưa gặp được mẹ Trình. Thành Thành lập tức lên tinh thần, hưng phấn nói với Trình Hàn Lang: "Như vậy rất tốt mà! Mình đi nhanh đi, em còn phải nói với mẹ thành tích thi đại học lần này của em nữa." Thành Thành có vẻ muốn xuống giường.
Trình Hàn Lang có chút bực mình, "Tốt cái gì mà tốt? Mẹ đến ở một lần ai biết phải ở bao lâu chứ! Chẳng khác nào anh lại phải chờ vài ngày nữa, cũng đã chờ một năm rồi, thật vất vả chờ được lại giội nước lạnh anh ngay lúc quan trọng."
"Chờ cái gì ạ?" Thành Thành còn chưa hiểu rõ.
Trình Hàn Lang dùng sức vỗ đầu nó một cái ngay, "Em nói xem chờ cái gì hả? Đần!"
Thành Thành sờ sờ đầu, bĩu môi chạy vào trong phòng ngủ thay quần áo. Trước khi thi đại học thì xem mình như châu bảo, ngay cả trách mắng cũng không hề trách mắng lần nào, còn nói là mình rất thông minh. Bây giờ hay rồi, đợi kỳ thi đại học vừa kết thúc, mình lại biến thành đần rồi, xem ra trước đây toàn là gạt mình thôi.