Ân Tứ

Chương 125 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


Hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đến sân bay đón mẹ Trình, Thành Thành cứ ở đó cười mãi không thôi, có vẻ cực kỳ hưng phấn. Trình Hàn Lang ở bên cạnh liếc mắt nhìn nó một cái, vô cùng bất mãn với phản ứng của nó. Cho dù là nhớ mẹ mình, cũng không thể biểu hiện hưng phấn như thế chứ? Đến cả một chút tiếc nuối cũng không có, lẽ nào chỉ có bản thân mình gấp như khỉ sao?



Lần này mẹ Trình tới, dường như còn có vẻ trẻ hơn trước đây một chút, tuy rằng người đã qua trung niên, nhưng đánh phấn lên lại chẳng chịu già chút nào, bước đi trên đường lộ ra vẻ mặt sáng láng, Củng Chí ở bên cạnh cũng rất có tinh thần, hai năm qua thân thể ông ấy đã khôi phục bình thường, cuộc sống của hai người họ cũng coi như rất hạnh phúc.



Thấy hai người Trình Hàn Lang và Thành Thành đứng cách đó không xa, bước chân của mẹ Trình lại vội vã hơn, mặt mũi tươi cười đi về phía bọn họ.



Lần này, mẹ Trình không có đi thẳng về phía Trình Hàn Lang, mà là đi xoa xoa mặt Thành Thành trước, "Thành Thành, đến đây, để mẹ nhìn xem, lần trước đến không gặp được con, làm mẹ nhớ chết đi được! Hửm? Sao mẹ cảm thấy gầy đi nhỉ?" Thành Thành trong mắt mẹ Trình dường như vĩnh viễn cũng không lớn lên được, lúc nào cũng vậy, luôn luôn là vẻ mặt ngây thơ.



"Có thể là học lại nên mệt mỏi đó ạ. Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói." Trình Hàn Lang nói một câu, khiến cho ánh mắt của mẹ Trình dời đến trên người hắn, thật lâu cũng không rời mắt. Đứa trẻ này thật sự trưởng thành rồi, cứ như ngày hôm qua còn đang làm nũng trong lòng mình, ngày hôm nay đã mặc âu phục phẳng phiu đứng trước mặt mình, đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, có thể cả đời cũng không bù đắp được sự thiếu sót này nữa.



Hai người tiếp nhận hành lý trong tay mẹ Trình và Củng Chí, rồi bốn người cười cười nói nói đi về phía bãi đỗ xe.



"Ở đây thay đổi rất nhiều nhỉ." Vào trong nhà, mẹ Trình vẫn như lúc trước, đi khắp nơi xem xét. Củng Chí cũng rất an tĩnh ngồi tại chỗ uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu với Trình Hàn Lang và Thành Thành.



Trình Hàn Lang nhìn người đàn ông này, không tự chủ được liền nghĩ đến ba mình. Bản thân hắn cũng không biết vì sao, hắn cũng không nảy sinh oán hận gì với người đàn ông này, chỉ là luôn có thể thấy được cái bóng của ba mình từ trên người ông ấy. Từ khi mẹ Trình đi rồi, tình cảm của Trình Hàn Lang đối với Trình Thế thay đổi rất nhiều, không hay không biết đã xem ông thành người thân có cùng huyết thống duy nhất ở bên mình, hiện tại, dường như Trình Thế cũng trở nên rất xa vời, không nghĩ tới khi còn sống, có thể nhớ đến người ba chưa hề ở bên cạnh chăm sóc mình ngày nào như vậy.



"Hiện tại phòng nào là của con vậy, Hàn Lang?" Mẹ Trình đứng trước cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang và Thành Thành mà hỏi.



"Vẫn là phòng này ạ! Là phòng mẹ đang thấy đó ạ." Thành Thành ở bên cạnh cười hì hì, vẫn đi theo sau mẹ Trình.



Trình Hàn Lang đột nhiên thấy trong lòng bắt đầu có sự bất an mơ hồ, hắn nghe thấy mẹ Trình hỏi lại: "Vậy Thành Thành thì sao? Ở phòng nào vậy con?" Bà còn cười nói với Thành Thành: "Hiện tại đã thi đại học xong rồi, con cũng không cần ở lại trường nữa rồi."



Vẻ mặt Thành Thành buồn bực, sau đó lại cho rằng mẹ Trình hiểu lầm, nên nó giải thích lại cho thật rõ ràng: "Con không có ở lại trường ạ, con vẫn ở trong nhà mà, chính là cái phòng này ạ!"




Dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ Trình vào phòng ngủ của mình, Thành Thành luôn cảm thấy có chút không dễ chịu. Lời nói của mẹ Trình còn quanh quẩn trong đầu, có lẽ trong suy nghĩ của mỗi người làm cha làm mẹ, đều mong muốn con trai mình cuối cùng sẽ thành gia lập nghiệp, có một gia đình chân chính.



Thành Thành đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ngẩng đầu đúng lúc thấy Trình Hàn Lang mặc một thân đồ ngủ đắt tiền tựa ở đầu giường, cả người hiện lên khí khái bức người. Trình Hàn Lang đang ở đó hút thuốc, thấy Thành Thành đi vào thì dụi tàn thuốc, vươn hai tay về phía nó, ý bảo Thành Thành nằm sang đây.



Trong lòng Thành Thành đau xót, vẫn là kề sát vào. Trên người Trình Hàn Lang có một loại hương vị nhàn nhạt, không phải là cố ý tạo ra, mà là một loại mùi vị phát ra từ thân thể, mỗi lần Thành Thành nghe thấy cái mùi này, đều có thể cảm giác Trình Hàn Lang đang ở bên mình.



"Em nghĩ là ba rất đẹp trai." Thành Thành lẩm bẩm nói.



"Sao em lại nghĩ đến ông ấy?" Trình Hàn Lang có chút ngạc nhiên, cho tới bây giờ Thành Thành chưa bao giờ đề cập đến Trình Thế trước mặt hắn, lẽ nào thằng bé cũng giống mình, thấy Củng Chí thì không tự chủ được mà nghĩ đến Trình Thế?



Thành Thành hít mũi một cái, chậm rãi nói: "Em nghĩ ông ấy là một người phóng khoáng như vậy, lúc ban đầu còn sống chết chọn lựa kết hôn, mới có anh bây giờ. Em cảm thấy mình không thể ích kỉ như thế, anh nên có con cái của mình, nó cũng sẽ ưu tú như anh vậy, em không thể sinh cho anh, thế nhưng..."



"Được rồi!" Trình Hàn Lang rất cứng rắn cắt lời nó, hắn biết, chỉ cần mẹ Trình tới, Thành Thành nhất định sẽ dao động. "Em cho là con cái muốn có thì có sao? Em thực sự cho rằng không có tình yêu thì cũng phải có kết quả sao? Thành Thành, anh chính là kết quả của loại tình yêu này, bây giờ anh nói rõ cho em biết, anh tuyệt đối sẽ không để con của anh trở thành Trình Hàn Lang thứ hai."



Thành Thành ngẩng đầu, phát hiện phía sau biểu tình kiên định của Trình Hàn Lang ẩn giấu sự ưu thương. Nó kề vào ngực Trình Hàn Lang, không nói gì thêm nữa, nó biết, nó đã chạm đến nỗi đau của Trình Hàn Lang. Nó và Trình Hàn Lang như nhau, đều là người không có tuổi thơ. Một kẻ ăn xin ở ven đường, một người đã sớm học được sự trưởng thành trong một gia đình không hoàn chỉnh, là vận mệnh đã khoan dung sao? Để hai người họ gặp nhau, cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm.



Cả đêm, hai người đều không nói câu nào, chỉ ôm thật chặt. Trình Hàn Lang biết, Thành Thành rơi nước mắt, rồi lại len lén lau đi. Cái loại yêu thương này vẫn luôn từ đáy lòng chậm rãi dâng lên. Hắn biết, hắn và Thành Thành phải đối mặt với một cửa ải nữa, trước mắt là vấn đề chồng chất, các loại xa lánh và hiểu lầm từ gia đình, xã hội đều sẽ dồn đến khi sự thật bại lộ.



Chỉ là muốn cố gắng hết sức cho Thành Thành một sự bảo vệ, một sự an tâm. Nếu có trách nhiệm gì, thống khổ gì, để một mình hắn thừa nhận là được rồi. Vĩnh viễn không muốn để cho đứa nhỏ nằm trong lòng này bị một chút thương tổn gì nữa.



P/s: XIn lỗi mn nhiều, thứ 5 tuần rồi mình đã edit xong chương này để sẵn chờ tối publish, mà tối quên mất rồi cứ ngớ là mình publish rồi, hổm h mình bận nên cũng ko vào, hôm nay vào đăng thông báo mới thấy mn hỏi. Cuôi tuần này mình sẽ bù chương cho mn sau nhé. Sẵn mình thông bao sluôn là lịch làm việc của mình thay đổi nên mình sẽ thay đổi lịch up truyện luôn, có gì sáng mai mình sẽ đổi lịch trong mục giới thiệu của truyện và cũng sẽ thông báo lại vào chương tiếp theo mình up, có gì mn theo dõi để khỏi trông nhé.