Ân Tứ

Chương 126 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


Mẹ Trình và Củng Chí ngủ trong một gian phòng khác, mẹ Trình một mình tựa ở đầu giường thật lâu vẫn chưa ngủ được, Củng Chí khẽ đẩy nhẹ bà một cái, hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ? Khuya lắm rồi, em không quen giường sao?"



Mẹ Trình thở dài, chậm rãi nói: "Không phải là em không quen giường, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi."



"Làm sao vậy?" Củng Chí vừa nghe vậy cũng ngồi dậy, thân thiết nhìn bà.



"Em luôn cảm thấy hai đứa nhỏ Hàn Lang và Thành Thành này là lạ, cụ thể là lạ chỗ nào, em cũng không nói lên được, dù sao thì vẫn khiến em lo lắng."



Một câu nói của mẹ trình khiến cho Củng Chí rơi vào một trận suy tư, ông ấy nhớ tới một màn tối hôm nay, Trình Hàn Lang ôm Thành Thành, hôn lên miệng của nó, toàn bộ ông đều thấy chân chân thật thật, thế nhưng Củng Chí lại không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc nào, cũng không cảm thấy có gì bài xích.



"Là do em suy nghĩ nhiều rồi đó, bọn nhỏ đều đã trưởng thành, không còn giống như lúc nhỏ không thể trốn khỏi lòng bàn tay em nữa rồi. Bọn nó có bí mật của riêng mình, có năng lực suy xét của riêng mình, chuyện của bọn nó, hãy để cho bọn nó tự mình quyết định đi, suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì."



"Có thể thật sự là em suy nghĩ nhiều rồi!" Mẹ Trình xoa xoa huyệt thái dương của mình, sau đó xoay mặt về phía Củng Chí, hỏi: "Anh có cảm thấy năm đó em bỏ Hàn Lang đi xa như vậy rất tàn nhẫn không? Dù sao khi đó nó chỉ mới 14 tuổi."



Củng Chí nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như đứng ở góc nhìn của đứa nhỏ, quả thật là một việc rất khó để tiếp nhận. Bởi vì khi đó nó đã chính thức bước vào thời kỳ phản nghịch, rất cần sự chỉ dẫn của người lớn. Khi đó em bỏ đi, bên cạnh nó thoáng cái đã không còn một người thân, có thể là thật sự rất gian nan."



Mẹ Trình nghe nói như thế, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi ra. "Lúc đó em chỉ là rất muốn rời khỏi đây, rời khỏi cái gia đình kia. Em quả thật là có chút ích kỷ, lúc đó vẫn cứ cho là bản thân đã cố gắng nhiều năm như vậy, thật sự rất muốn tìm một chỗ để dựa vào."



Củng Chí kéo bà ôm vào lòng rồi nói: "Em cũng không sai, chuyện quá khứ hãy để nó là quá khứ đi. Nói chung Trình Hàn Lang có thể phát triển thành người như bây giờ em hẳn là đã rất thoả mãn rồi, sau này chờ chúng ta già rồi, có thể ít gây thêm phiền phức cho bọn nhỏ thì ít gây một chút, coi như là một loại bù đắp đi."



Mẹ Trình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói: "Thực sự là xót xa quá..."



Buổi sáng, mẹ Trình đã rời giường từ rất sớm, bà phát hiện Thành Thành còn dậy sớm hơn cả bà. Thành Thành vừa nhìn thấy mẹ Trình đã dọn dẹp gần xong, nó liền bưng bữa sáng lên bàn, mẹ Trình vẫn là dịu dàng cười nói với nó: "Đứa nhỏ Thành Thành này từ nhỏ đến lớn đều luôn ngoan ngoãn như vậy."




"Con còn nhớ lúc nhỏ ba con nói với con thế nào không?" Mẹ Trình đỏ mắt nhìn về phía Trình Hàn Lang.



Trình Hàn Lang gật đầu, "Con nhớ, con đã nói, sau này nhất định sẽ không làm người như ông ấy."



"Nhưng con bây giờ thì sao? Hừ... Trình Thế nói thật là đúng, con người cũng phải lớn lên từ gốc rễ, ba con thế nào, cuối cùng con cũng sẽ biến thành như thế ấy. Con phóng hoả giết người, ăn chơi bài bạc mẹ cũng không quản, con là người lớn, cuộc sống của mình thì tự con quyết định. Thế nhưng trong chuyện này, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý, mẹ tuyệt đối sẽ không nhìn cuộc đời của con mẹ bị phá huỷ như vậy."



"Mẹ, lẽ nào trong mắt mẹ, đồng tính luyến ái còn không thể tha thứ hơn phóng hoả giết người sao?" Ánh mắt của Trình Hàn Lang cũng bắt đầu trở nên đau thương. "Con đã nói với ba con tuyệt đối sẽ không đi lại con đường ngày xưa của ông ấy, con tự thấy mọi thứ đều là con ra ngoài liều mạng kiếm về, chưa bao giờ nương nhờ dựa dẫm người khác. Con yêu Thành Thành không phải vì kích thích, hay vì trống rỗng, ba con cũng không phải. Chỉ là cách yêu của chúng con không giống người khác mà thôi, trong mắt mẹ, nếu như Trình Hàn Lang con không yêu Thành Thành, thì là niềm kiêu hãnh của mẹ, chỉ vì một phần yêu này, thì biến thành nỗi nhục của mẹ phải không?"



Mẹ Trình nghe xong lời Trình Hàn Lang nói, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Bà không phải người phong kiến như vậy, biết rằng thật sự có rất nhiều người đồng tính trên đời, chỉ là bà đứng ở góc độ của người làm mẹ, không cách nào tiếp thu được việc con trai mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là giữa hai đứa con trai, đó là loạn luân đó, sẽ phải chịu bao nhiêu phỉ nhổ và vây hãm từ xã hội đây.



"Chuyện này mẹ tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ cần con còn xem mẹ là mẹ của con, thì đừng hy vọng mẹ đồng ý." Mẹ Trình nói những lời này xong, lập tức mở cửa muốn đi ra ngoài, Trình Hàn Lang ở phía sau kêu một tiếng "Mẹ", mẹ Trình dừng bước, xoay đầu lại nhìn hắn.



"Mẹ, mười hai năm trước mẹ bảo rằng con mất đi mẹ, sinh mệnh của con chỉ còn lại Thành Thành, mười hai năm sau, mẹ còn muốn để con chẳng còn lại gì sao?"



... Trình Hàn Lang đứng cách mẹ Trình không xa, hỏi gằn từng chữ, trong câu hỏi này hàm chứa quá nhiều chua xót và đớn đau.



Mẹ Trình nhất thời không nói nên lời dù chỉ một câu, nước mắt theo khoé mi trượt dài xuống, thì ra con vẫn oán hận mẹ, hận mẹ năm đó rời đi bỏ rơi một mình con, đây là trả thù sao? Mẹ Trình xoay người, khóc chạy ra khỏi phòng.



-----------------------



P/s: Lịch up vẫn sẽ là T5 nhưng đổi thành 8,9h nha các nàng.