Ân Tứ

Chương 128 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


Khi mẹ Trình đi rồi, một mình Thành Thành ngồi tê liệt trên ghế sô pha, trái tim như đã chết. Nó ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, cách thời gian Trình Hàn Lang tan tầm còn khoảng hai tiếng. Đợi đến khi Trình Hàn Lang tan tầm, nó phải đối mặt với Trình Hàn Lang thế nào, đủ loại vấn đề xảy ra trước mặt, Thành Thành cảm thấy mồ hôi đã thành giọt chảy xuống theo trán của mình.



Chiếc đồng hồ kiểu cách cổ điển ở bên cạnh gõ lên từng hồi chuông, Thành Thành đã ngồi trên sô pha tròn hai giờ đồng hồ, mặt không biểu tình, đến muốn khóc cũng chẳng khóc được. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, Thành Thành chết lặng mà nhấn nút nghe, một giọng nữ thanh thuý truyền tới.



"Thành Thành, cậu thi tốt như vậy cũng phải mời khách đi chứ? Hiện tại mọi người trong lớp đều đang chờ cậu mời khách đó..."



Trầm mặc một lúc lâu, Thành Thành mới phản ứng được, thuận miệng ừ ừ vài tiếng, mãi cho đến khi cúp điện thoại, Thành Thành cũng không biết đối phương là ai.



Chậm rãi đi tới phía trước gương, Thành Thành thấy người trong đó có đôi mắt sưng như quả đào lớn, mặt đỏ hồng, hơn nữa tóc tai cũng trở nên lộn xộn. Thành Thành đột nhiên rất chán ghét bản thân mình trong đó, không có chủ kiến, không có dũng khí, thậm chí ngay cả ý tưởng chân thật của mình, cũng không dám thừa nhận.



Trước khi Trình Hàn Lang về nhà một chút, Thành Thành rời khỏi cửa nhà. Đã là chạng vạng tối, đèn trên đường đều đã điểm, bởi vì chưa tối hẳn, ánh sáng đèn đường có vẻ vô cùng ảm đạm. Thành Thành nhìn mọi thứ xung quanh, trong lòng càng thêm phiền muộn.



Đi thẳng theo một hướng của con đường này. Đi mãi đi mãi đến khi trời đã tối đen, Thành Thành đã tắt điện thoại di động, nó cũng có nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy, thế nhưng vẫn không nhịn được mà cứ làm. Trong lòng có một chút oán hận và tủi thân nho nhỏ, đột nhiên muốn nghe lời la mắng và lo lắng của Trình Hàn Lang dành cho mình một chút.



Đi đến một cái cầu lớn, Thành Thành cúi đầu ngắm nhìn mặt nước bên dưới. Trong đêm tối có vẻ rất đáng sợ, có vẻ như nếu ngã xuống thì chính là một vực sâu không đáy. Thành Thành ngừng thở, tay ôm lấy cột trụ ở đầu cầu mà nhìn xuống.



Nếu như, mình cứ thế mà nhảy từ trên cầu xuống, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Trình Hàn Lang liệu có giống như trong ti vi, đúng lúc xông đến cứu mình từ dưới nước lên không? Có phải như vậy mẹ Trình sẽ từ bỏ quyết định của mẹ không? Thế nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào, cuộc sống chính là cuộc sống, vĩnh viễn sẽ không tiếp diễn theo ý mình muốn mãi được.



Nếu như mình chết, Trình Hàn Lang sẽ như thế nào? Lúc còn rất nhỏ, Thành Thành đã từng nghĩ đến vấn đề này, khi đó nó nghĩ Trình Hàn Lang cũng sẽ ở bên cạnh nó đau lòng một trận rồi không nhớ đến nó nữa; sau đó nó đến Nam Kinh, đoạn thời gian đó nó cũng từng nghĩ đến cái chết, thế nhưng khi đó, nó nghĩ rằng cho dù Trình Hàn Lang có biết, cũng sẽ không chảy giọt nước mắt nào vì nó. Cho đến khi thực sự ở bên nhau, Thành Thành mới phát hiện Trình Hàn Lang căn bản không phải là người nó biết trước nay, hắn sâu sắc, biết quan tâm và bao dung, nếu như nó thực sự không còn nữa, e rằng Trình Hàn Lang sẽ khổ sở cả đời.



Nghĩ tới đây, Thành Thành tự giễu nở một nụ cười, nghĩ cho thật nhiều, cũng chỉ toàn nghĩ đến những chuyện chẳng đâu vào đâu như thế, ánh mắt của nó rời khỏi mặt nước, không tự tìm phiền não cho mình nữa.
"Không có..."



Thành Thành đi lòng vòng ở Bắc Kinh một đêm, từ khi trời tối đi đến hừng đông. Trình Hàn Lang đứng trên ban công nhà một đêm, từ khi trời tối đợi đến hừng đông. Cho đến khi bóng dáng của Thành Thành xuất hiện ở dưới lầu, trái tim bị treo lơ lửng của Trình Hàn Lang mới được hạ xuống, dằn vặt cả đêm, nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại, nghĩ về tương lai, lần đầu tiên Trình Hàn Lang sợ Thành Thành sẽ chủ động rời xa chính mình.



Thành Thành lên lầu, Trình Hàn Lang mở cửa cho hắn mở cửa cho nó, mắt Thành Thành đã hết sưng, chỉ là sắc mặt vàng vọt. Nó cười với Trình Hàn Lang một chút, vẻ mặt nhẹ nhõm, Trình Hàn Lang sờ sờ mặt của nó, dịu dàng hỏi: "Ngủ ngon không?"



Thành Thành gật đầu, "Còn anh? Anh.."



Trình Hàn Lang cũng gật đầu, hắn hôn một cái lên trán Thành Thành, Thành Thành ngưỡng mặt lên cười với hắn, nói với hắn: "Anh, anh ăn sáng chưa? Chưa thì em đi làm cho anh, làm cho anh một bữa thật ngon nha."



Trình Hàn Lang gật đầu, Thành Thành vui vẻ đi vào nhà bếp, động tác nhanh nhẹn mà làm cơm, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhìn nó. Bỗng nhiên, một mảng thịt đỏ hồng trên tay Thành Thành khiến lòng Trình Hàn Lang run lên, hắn đi tới trước mặt Thành Thành, nâng tay nó lên nhìn một chút, toàn bộ tay trái của Thành Thành đã sưng như cái bánh bao, Trình Hàn Lang vừa tức vừa đau lòng hỏi: "Làm sao thế này?"



"Té ạ." Thành Thành giả vờ thoải mái mà thu tay về, tiếp tục bận đến bận đi ở đó.



Trình Hàn Lang đi tới, dùng hai tay cố định nó trên tường, Thành Thành thấy mũi có chút chua xót, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn. Trình Hàn Lang xoay mặt nó trở lại, hỏi: "Sao lại nói dối? Rốt cuộc là làm sao vậy? Em gạt anh cái gì đúng không?"



Thành Thành lắc đầu, cắn môi không nói gì, qua thật lâu sau, sắc mặt Trình Hàn Lang nghiêm túc nói: "Thành Thành, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng một chút."



Thành Thành hít một hơi, nhìn mặt của Trình Hàn Lang rồi nói: "Được, em làm bữa sáng cho anh trước, chờ ăn no rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng, được không? Bụng em đau cả luôn rồi, có chút đói bụng rồi! Hì hì..." Thành Thành vỗ vỗ bụng, cười đùa tí tửng với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang lại thấy vô cùng xót xa, bản thân hắn không biết vì sao, chung quy là cảm thấy giờ khắc này trái tim của Thành Thành đã cách mình rất xa xôi rồi.