Ân Tứ
Chương 129 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Bữa cơm sáng này dường như rất phong phú, Trình Hàn Lang nhìn đồ ăn đầy bàn, ngẩng đầu thì thấy được nụ cười xán lạn của Thành Thành, Thành Thành ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lấy tay chống cằm rồi nhìn Trình Hàn Lang, cười nói: "Anh, anh cũng nếm thử đi."
Trình Hàn Lang gật đầu, nếm thử từng ngụm nhỏ những món cơm sáng. Lúc đầu Thành Thành còn thấy rất hạnh phúc, cho đến một lúc sau, nó cảm thấy Trình Hàn Lang đã ăn nhiều lắm rồi, thế nhưng Trình Hàn Lang vẫn không có ý định dừng lại, Thành Thành bắt lấy tay hắn, có chút lo âu nói: "Anh, có phải anh ăn nhiều quá rồi không?"
Trình Hàn Lang thản nhiên cười một cái, liếc mắt nhìn Thành Thành, Thành Thành có chút không hiểu vì sao, Trình Hàn Lang lại nói: "Em biết anh ăn không hết bao nhiêu đây còn làm nhiều món cho anh như vậy?"
Thành Thành nghẹn lời, có chút oan ức, "Mỗi lần nấu em đều làm như vậy mà, em thấy làm nhiều một chút nhìn sẽ thoải mái hơn."
Trình Hàn Lang nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, "Thành Thành, tình cảm cũng là như thế này, cho nhiều cũng không tốt, cho ít cũng không tốt, phải vừa đủ, cho thiếu sẽ khiến người ta cảm thấy đói, cho nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực. Thành Thành, nhớ kỹ, mọi việc đều phải vì bản thân nhiều hơn một chút."
"Tại sao lại muốn nói với em những chuyện này?" Thành Thành có chút khẩn trương nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang xoa xoa đầu nó, nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, tình yêu là một loại ích kỷ, không thể nhượng bộ."
Thành Thành hốt hoảng gật đầu, nó len lén liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, phát hiện Trình Hàn Lang cũng đang nhìn nó. Thành Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thu dọn đồ ăn dư đem vào nhà bếp, rời khỏi tầm nhìn của Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nhìn bóng lưng của nó, tự lẩm bẩm nói: "Thành Thành, đừng khiến anh thất vọng..."
"Mẹ, con đã nghĩ thông suốt rồi, để anh con có đứa nhỏ đi!"
Trong mắt mẹ Trình hiện lên niềm vui sướng, nhưng nhìn đến biểu tình cô đơn của Thành Thành, trong lòng mẹ Trình lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Bà đi lên phía trước, vuốt ve khuôn mặt Thành Thành mà hỏi: "Thành Thành, mẹ làm như vậy là sai rồi có phải không?"
Thành Thành gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói với mẹ Trình: "Mẹ, không có gì đâu, nếu như con là mẹ, con cũng sẽ làm như vậy." Thành Thành vừa nói, vừa pha một ly trà, đặt vào trong tay của bà. Mẹ Trình dùng hai tay nhận lấy, cầm rồi liền nắm lấy tay của Thành Thành.
Anh, đừng tới tìm em, chờ em chơi mệt rồi, em sẽ về nha, em không có nguy hiểm gì đâu, em đã trưởng thành rồi...
Anh, em yêu anh.
Đường phố trống không, từ hôm qua, cho tới hôm nay, đêm nào cũng lang thang trên đường, Thành Thành mang theo một chiếc túi, nhanh chóng di chuyển, không biết có phải là tự an ủi mình hay không, Thành Thành cảm thấy chỉ cần mình có thể đi nhanh thêm một chút, thì dường như có thể chạy khỏi nơi này nhanh hơn. Ba tiếng sau tác dụng của thuốc sẽ hết, hy vọng có thể vượt qua đoạn thời gian khiến người ta đau lòng này.
Cách thời điểm máy bay cất cánh còn khoảng nửa tiếng đồng hồ, Thành Thành ép buộc bản thân đặt lực chú ý lên bảng thông báo chuyến bay. Máy bay tốc hành đến Thanh Hải, Thành Thành quyết định đi tìm Tạ Nam, đã nói trước thời gian mình đến với anh ấy từ sớm, cho nên Tạ Nam sẽ đến đón nó. Qua vài tiếng nữa sẽ đến một thành phố khác, Thành Thành ngồi trong sảnh chờ, môi trở nên trắng bệch, khóe mắt khô khốc, trong lòng trống rỗng.
Phải rời xa hắn để sống một đoạn thời gian, thấm thoát cũng đã bên nhau được một năm rồi. Trình Hàn Lang từ không chạm việc nhà cũng đã bắt đầu học làm cơm sáng cho nó, mỗi ngày dậy sớm đưa nó đến trường. Thành Thành nhớ tới tình cảnh mỗi đêm Trình Hàn Lang đều thức cùng nó, còn có Trình Hàn Lang sợ nó đau lòng mà hao tâm tổn trí sửa lại chậu tỏi...
Khi đó cuộc sống tuy rằng đơn điệu, nhưng cũng rất hạnh phúc. Chỉ là khi đó bản thân cứ thích rầu rĩ về những chuyện khác, hạnh phúc cứ lặng lẽ mà trốn đi như vậy, đợi đến khi nó cảm nhận được thì cũng đã chẳng còn rồi. Thành Thành hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía xa xa.
Bỗng nhiên, có một bóng dáng chạy tới bên này, Thành Thành nhất thời cứng đờ tại chỗ. Người này bây giờ dù ở bất kỳ chỗ nào, Thành Thành liếc mắt một cái cũng sẽ nhìn ra hắn. Trình Hàn Lang hiển nhiên đã thấy Thành Thành, biểu tình phức tạp mà đi về phía bên này.
"Anh..." Thành Thành có hơi không sắp xếp được lời để nói, trong lòng không biết là cao hứng hay mất hứng.
"Anh cái gì?" Trình Hàn Lang lập tức kéo nó lên, dùng sức siết cằm nó, thiếu chút nữa bóp nát cằm của nó. Thành Thành cau mày, đỏ mắt nhìn hắn. Trình Hàn Lang căm hận nói: "Tò mò tại sao anh không ngủ tiếp phải không? Nghĩ rằng lúc này anh đáng ra phải dây dưa cùng một người phụ nữ trên giường đúng không?"
Thành Thành nhất thời không nói nên lời, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt, Trình Hàn Lang không nhìn vẻ mặt của nó, kéo nó một cái, đi ra phía ngoài.
"Anh làm gì vậy? Không..." Thành Thành ở phía sau dùng dằng, cầu xin, trong lúc đi vì tốc độ quá nhanh, Thành Thành té về phía trước hai lần. Trình Hàn Lang cứ thô lỗ như vậy mà kéo nó lên rồi tiếp tục đi, không có chút ý định buông tay.
Thành Thành cảm thấy một lực thật mạnh, Trình Hàn Lang trực tiếp ném nó vào trong xe, rồi hung hăng đánh lên cửa xe, Thành Thành cảm thấy cả chiếc xe đều đang chấn động.