Ân Tứ
Chương 132 :
Ngày đăng: 07:39 19/04/20
Trình Hàn Lang và Củng Chí đi đến một căn phòng khác, căn phòng này là của Trình Thế, rất lớn rất rộng rãi. Trong đó có rất nhiều đồ quý giá của Trình Thế, Trình Thế thích sưu tầm, mỗi lần về nhà đều sẽ đem theo vài món đồ quý hiếm rồi xếp thật ngay ngắn lên kệ, nhưng về sau lại rất ít khi nhìn đến chúng nữa.
Trình Hàn Lang nhớ lúc nhỏ hắn từng làm hư một thứ ở tầng cuối cùng của chiếc kệ, cụ thể là cái gì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết giá trị không hề nhỏ. Sau khi mẹ Trình nghe được thì lo lắng hết mấy ngày, rất sợ Trình Thế biết được chuyện này. Cuối cùng Trình Thế vẫn phát hiện ra, thế nhưng ngoài dự đoán của mẹ Trình, Trình Thế chỉ nhìn thoáng qua, hời hợt nói một câu "không phải chuyện gì lớn" rồi lại rời khỏi nhà. Trình Hàn Lang vẫn không biết có phải Trình Thế thật sự không coi trọng vật kia không, hay là cố tình làm ra bộ dáng đó để hắn thoải mái.
Thấy bụi bặm trên kệ rơi xuống, Trình Hàn Lang mới nhận ra mình đã phân tâm khá lâu. Hắn nâng mắt nhìn qua, phát hiện Củng Chí đã sớm ngồi ở một chỗ bên cạnh cửa sổ, an tĩnh nhìn ra bên ngoài khung cửa.
Trình Hàn Lang đi tới, đưa cho Củng Chí một điếu thuốc, Củng Chí ngẩng đầu ngại ngần cười một cái, nói: "Chú không hút thuốc lá."
Trình Hàn Lang gật đầu, đưa thuốc vào miệng mình, bật hộp quẹt, chậm rãi phun ra một luồng khói. Củng Chí ở bên cạnh ngơ ngác nhìn một hồi, có chút lơ đãng nói: "Con thật sự rất giống ba con!"
Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, hắn hỏi: "Chú rất hiểu ba con sao? Nhìn giống thế nào ạ?"
Củng Chí cúi đầu cười cười, "Vừa vào căn phòng này, chú đã nhớ đến ba con, trong phòng này để toàn đồ ba con thích. Con và ba con giống nhau rất nhiều điểm, dáng vẻ, động tác, vừa rồi con kéo khói, trong giây lát chú lại nhớ đến cậu ấy. Thoáng cái đã nhiều năm như vậy chưa gặp nhau, thật không biết hiện tại cậu ấy sống có tốt không."
Trình Hàn Lang rít một hơi thuốc, chậm rãi nói: "Ông ấy cũng coi như là sống tốt ạ, cũng lâu rồi con không gặp ông ấy, hiện tại ba con đang ở Mỹ. Con định vài ngày nữa dành thời gian đi thăm ông ấy một chút, nhân tiện mang Thành Thành ra ngoài chơi mấy hôm."
Chỉ cần sống tốt là được rồi, Trình Thế và ông ấy, vĩnh viễn là người của hai thế giới khác nhau mà thôi! Củng Chí thở dài, không nói gì thêm.
"Chú muốn nói với con chuyện của mẹ ạ?" Trình Hàn Lang bắt chuyện trước bằng cách đặt câu hỏi với Củng Chí.
Củng Chí gật đầu, nói: "Chuyện lần này con cũng đã biết rồi, kỳ thực mẹ con không có ác ý gì, cô ấy chỉ là có chút hồ đồ, có chút cố chấp, chú vẫn luôn khuyên cô ấy, nhưng loại chuyện này trong nhất thời cũng không khuyên được ngay. Chú chỉ mong con đừng vì chuyện này mà oán hận mẹ con, nếu con như vậy, cô ấy sẽ thực sự chẳng còn gì để hy vọng nữa."
"Con biết... Con chưa từng oán hận mẹ một chút nào, con hiểu tâm tình của bà, từ ngày mẹ về, con đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Chú biết đó, Thành Thành là một người lòng ngay dạ thẳng, căn bản là không biết dùng thủ đoạn, nó mà nói dối thì chưa nói xong đã lòi đuôi. Cho nên con cũng không lo là chuyện này sẽ thành công, nếu như nói hận thì con càng hận vật nhỏ kia hơn một chút."
Trình Hàn Lang vừa nói xong, trong lòng lại thầm mắng Thành Thành một phen. Củng Chí ở bên cạnh vội vàng khuyên giải an ủi, "Không có chuyện gì đâu, Thành Thành chỉ là muốn tốt với con, luôn muốn dùng cách giải quyết có lợi cho con nhất thôi. Như con cũng đã nói, nó không phải người lý trí như con, làm một vài việc ngốc nghếch về tình về lý cũng có thể tha thứ mà. Chú hy vọng cuộc sống của các con không vì mẹ và chú đến mà phải chịu ảnh hưởng gì."
Trình Hàn Lang lộ ra vẻ mặt cảm kích với Củng Chí, quả thực, dưới tình huống này còn có thể nhận được sự tán thành của người lớn là một chuyện rất khó có được. Hắn mỉm cười nói với Củng Chí: "Thực sự rất cảm ơn chú, kỳ thực con cũng buồn phiền lắm, sao chú không có chút bài xích nào với chuyện này vậy ạ?"
Sau khi kéo Thành Thành vào cửa, Trình Hàn Lang cho nó một ánh mắt cảnh cáo rồi liền thả ra. Thành Thành cũng không hiểu cái ánh mắt đó là có ý gì, chỉ lo tiếp bạn học. Những bạn bình thường đi học mấy ngày không nói được một câu, bây giờ cũng đều trở nên vui vẻ, ngay cả Lâm An An cũng chạy tới chạy lui trong nhà.
"Ố... Mình phát hiện nhà họ sạch sẽ thật đó, nhà vệ sinh trắng sáng lóa mắt luôn..."
"Cậu chưa thấy giường trong phòng Thành Thành đâu, chơi vui lắm..."
"Thiệt á hả?"
"Thiệt, không tin cậu tự qua xem đi."
"Đi, chúng ta đi xem thử..."
Trong nháy mắt, mười mấy người tràn vào một căn phòng ngủ, cùng nhau đè lên cái giường, bọn nó căn bản không kiêng dè gì, trong nhà không có người lớn, hơn nữa đều là bạn học với nhau, cùng không ngại gì. Chỉ có một mình Thành Thành đứng trong phòng khách, mặt mày đen thui, Trình Hàn Lang ở cách đó không xa, lúc Thành Thành ngượng ngùng nhìn qua hắn, hắn nở một nụ cười như có như không với Thành Thành, khiến Thành Thành lạnh buốt cả người.
"Xem ra mấy đứa đều rất quý Thành Thành ha!" Chờ đến lúc tất cả bạn học cùng ngồi chung một chỗ, Trình Hàn Lang hỏi bọn nó.
Đây là câu đầu tiên Trình Hàn Lang nói từ khi vào nhà. Có mấy bạn nữ còn rất hưng phấn, vội vàng muốn trả lời, Thành Thành ra hiệu cho mấy bạn bằng một ánh mắt, Bùi Thiên Vũ hiểu ý, tranh nói trước: "Dạ, Thành Thành được hoan nghênh lắm ạ, thầy cô muốn gặp, bạn bè yêu mến, anh chắc là không biết đâu, thư tình của cậu ấy ý, mỗi ngày có một bọc luôn." (Xong, tiêu đời thằng nhỏ:v)
Bùi Thiên Vũ vừa nói xong, ngoại trừ Trình Hàn Lang và Thành Thành không cười, những người khác đều cười phá lên. Còn có một bạn nam đứng dậy nói: "Trong phòng này có một người nè! Ai ấy nhỉ? Ai nào? Mau bước ra..."
Ánh mắt một đám người quét về phía Lâm An An, Lâm An An nói một câu đáng ghét rồi liếc mắt nhìn về phía Thành Thành, không dám bước ra. Đám người bên cạnh càng làm ầm làm ĩ hơn. Thành Thành ở bên cạnh vò đầu bứt tóc, cái gì vậy chứ! Bình thường ở lớp nó căn bản không nói được mấy câu, nào có bạn nữ nào theo, càng miễn bàn đến thư tình, nó mang vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cười lạnh một cái.
"Thư tình một bọc, thế mà một lá cũng chưa từng cho anh xem... Sức hấp dẫn cũng thật là lớn nhỉ." Trình Hàn Lang nhỏ giọng nói với Thành Thành, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Lâm An An ở cách đó không xa, vừa vặn hôm nay Lâm An An còn có ý nghĩ riêng tư mà ăn diện một phen, nhìn cũng ra dáng lắm, nếu như cô bé ăn mặc như bình thường, như vậy mà nói, có thể Trình Hàn Lang cũng không suy nghĩ gì.
Tại sao đến thời điểm mấu chốt lại thay đổi chứ! Thành Thành dùng sức nắm chặt tay một chút, mặt ủ mày chau đi vào phòng bếp.