Ân Tứ
Chương 16 :
Ngày đăng: 07:37 19/04/20
Một tháng rất nhanh liền trôi qua, mặc dù Trình Hàn Lang muốn đem một ngày biến thành hai ngày mà dùng.
Trong khoảng thời gian này hắn gần như đem trạng thái hiểu chuyện nhất mấy năm gần đây biểu hiện ra trước mặt mẹ Trình. Thành Thành càng ngày càng hay nhìn mẹ Trình làm cơm, nghĩ sau đó mình cũng có thể làm ra bữa cơm ăn ngon y như vậy.
Tới gần ngày cưới hai ngày, điện thoại không ngừng reo, đều là của Củng Chí bên kia gọi qua, thương lượng một số việc. Hai bên đều đồng ý tổ chức đơn giản, không muốn phô trương quá mức, hơn nữa Củng Chí còn có bệnh trong người, không tiện chạy tới chạy lui quá nhiều. Vốn là những chuyện này mẹ Trình nên có mặt để dễ tổ chức, thế nhưng vì ngại Trình Hàn Lang chuẩn bị thi cấp 3, chỉ còn lại một chút thời gian này cô muốn có thể ở bên cạnh con mình. Củng Chí bên kia cũng rất là thông cảm.
Mẹ Trình không nghĩ tới ngay trong những ngày bận rộn nhất này Thành Thành sẽ đến tìm cô, hơn nữa còn có vẻ tiều tụy, bọn họ sẽ vô cùng đơn giản ở một nhà hàng nào đó gặp nhau.
Câu đầu tiên Trình Thế nói là: “Cô có thể đừng tìm hắn ta kết hôn không?” Mẹ Trình lúc đó cảm thấy rất buồn cười, cô cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không thể nghe được Trình Thế nhẹ giọng thuyết phục như thế, không nghĩ rới cô hầu như không nhớ chính cô cùng người kia từng có lúc bên nhau, vậy mà người kia lại tự nhắc tới hiển nhiên như từng có!
“Tại sao?” mẹ Trình hỏi rất bình tĩnh.
“Không tại sao cả, cô chỉ cần đừng kết hôn với hắn, tôi có thể cố gắng bồi thường mẹ con cô một chút. Tôi có thể về nhà ăn cơm, thậm chí có thể ở nhà mấy hôm.” Trình Thế trả lời. (Tui ứ biết nói gì vs anh 2 này)
Mẹ Trình nghĩ những lời này giống như một cái tát vào mặt mình, hơn nữa tát xong còn chờ mình cảm ơn người ta đã lưu dấu vân tay trên mặt mình, sau đó có thể lưu lại làm kỷ niệm.
“Trình Thế, anh cho rằng tôi chờ đợi nhiều năm như vậy là vì vài bữa cơm sao? Anh không biết anh ấy đối với tôi tốt bao nhiều, chân anh ấy đã thương tật rồi vẫn nói muốn xách đồ giúp tôi, anh ấy nói nếu như mỗi lúc tôi khó khăn anh ấy có thể bên cạnh tôi, thì anh ấy cam tâm tình nguyện bên tôi cả đời…”
“Con mẹ nó cô im miệng cho tôi! Con mẹ nó cô cho là mình đáng giá mấy đồng tiền? Nói cho cô biết, không được là hắn, cô cùng ai yêu đương, cô cùng 7,8 lão già bên nhau tôi cũng không quản!”
Trình Thế giận dữ rống lên một trận cắt đứt lời nói của mẹ Trình, mặc dù cô biết Trình Thế không để ý chuyện gì, nhưng cũng lại rất ít khi nhìn thấy anh ta phát hỏa, mẹ Trình cảm thấy anh ta hiện tại tựa như…một con sư tử phát điên, gần như không còn là con người.
Toàn bộ khách hàng bên cạnh đều nhìn về đây, toàn bộ nhà hàng yên tĩnh đến một âm thanh cũng không có. Mẹ Trình không tiếp tục ở lại nơi đó, cầm túi đi ra ngoài. Cô vốn là còn một chút lo lắng, muốn quay đầu lại xem anh ta có sao không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người đó là ai vậy a! Mình có phải có vấn đề không? Không cần tự mình đa tình, để cho người khác thêm cười nhạo.
Quản lí quán bar đứng bên cạnh sửng sốt một chút, thầm nghĩ Trình Thế này hẳn là địa vị cũng không nhỏ. Ông ta nào biết anh ta bất quá chỉ là Lệ Trung Tín trả thù lao cho ăn ngon mặc đẹp, cơ bản là mặc kệ chuyện lớn dồn dập. Lệ Trung Tín để chặn miệng những người bên cạnh, liền miễn cưỡng giao cho anh ta một vị trí “Lão Tứ”, bình thường để anh ta kinh doanh một ít chỗ ăn chơi loại nhỏ, hoặc là phụ trách một ít giao dịch đơn giản. Đa số đều là chuyện râu ria. Bất quá Lệ Trung Tín cam tâm tình nguyện, cũng không ai dám nói cái gì.
“Lệ tổng, tôi đi trước, ngài bận rộn a! Đến lúc đó có chuyện gì tôi sẽ báo lại với ngài sau!” Lệ Trung Tín gật đầu, quản lí quán bar lại liếc mắt nhìn Trình Thế, sau đó trực tiếp đi luôn.
“Tôi hỏi anh nói coi!” Trình Thế tiếp tục làm ầm lên, Lệ Trung Tín ở cạnh theo dõi anh ta như đang xem náo nhiệt.
Trình Thế nhớ tới chính mình vừa vội vội vàng vàng chạy tới, mệt mình còn rõ sốt ruột một chút, đến đây lại thấy người ta vui vẻ đùa bỡn mình. Lòng thầm mắng mình ngốc, anh ta quyết định làm ra thái độ thật khác thường. Lần này anh ta không có ầm ĩ nữa. Anh ta cũng biết giờ ồn ào lên cũng không có ý nghĩa gì, còn bị cột vào giường của Lệ Trung Tín, sau đó bản thân lại phải ở nhà ngẩn ngơ.
Lệ Trung Tín ghét nhất thái độ này của Trình Thế, nếu như cậu ta làm ầm ĩ, anh còn biết làm sao chỉnh cậu ta. Chỉ cần một khi cậu ta bày cái bộ dạng muốn chết không cần sống này, Lệ Trung Tín liền cảm thấy không khí chung quanh đều trở nên trầm trọng.
Anh đi đến bên giường, đá nhẹ lên cái chân thò ra khỏi giường của Trình Thế. “Đứng lên!” Lệ Trung Tín có một chút không nhịn được, “Giường của tôi chỉ có tôi ngủ trên đó. Ngay cả một người phụ nữ tôi cũng chưa để chạm vào, ngay cả ngồi cũng chưa ai ngồi qua, ai cho phép cậu nằm?”
Trình Thế vừa nghe vậy liền ngồi dậy, đứng lên muốn đi xuống dưới. Lệ Trung Tín một tay ngăn cản anh ta lại, Trình Thế lại bướng bỉnh cứ muốn đi xuống. Lệ Trung Tín điên cuồng đem anh ta đè lên giường, đem bộ âu phục kể cả quần đều kéo xuống.
Trình Thế dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn anh, cắn răng nói: “Lệ Trung Tín anh đừng đùa quá trớn, tôi không có sở thích này.”
Lệ Trung Tín không để ý lời của anh ta, đợi Trình Thế toàn thân trần trùng trục mà nằm trước mặt Lệ Trung Tín, Trình Thế mới cảm giác được Lệ Trung Tín cũng không phải đùa.
Rốt cuộc Trình Thế cũng thôi không giãy dụa, như một cái tượng gỗ mặc cho Lệ Trung Tín định đoạt, đau đớn kịch liệt khiến anh ta căn bản không cảm giác được khoái cảm gì. Đến khi Lệ Trung Tín bắn ra, Trình Thế cho rằng cuối cùng cũng kết thúc rồi. Ai ngờ Lệ Trung Tín vẫn cứ tiếp tục vỗ về chơi đùa Trình Thế. thậm chí là khẩu giao. Điều này làm cho Trình Thế có một chút hoảng loạn, cũng có một chút không thể tin được, anh ta muốn ngăn cản Lệ Trung Tín, nhưng chính mình toàn thân cao thấp không khống chế được, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đè nén.
Cuối cùng khi Trình Thế phóng ra thứ kia trong nháy mắt, anh ta chỉ thất thần một lát, nhìn gương mặt Lệ Trung Tín gần trong gang tấc, Trình Thế cảm thấy mình muốn ầm ĩ, muốn đánh nhau, muốn chọc cho gương mặt này cuối cùng hiện lên sắc thái biểu cảm nào đó, dù cho chỉ là tức giận. Bởi vì nếu như vậy, anh ta ít nhất sẽ thấy được một tia dấu hiệu: có một chút này nọ, không phải chỉ là vật chất, cũng có dính dáng một chút sức sống.