Ân Tứ

Chương 95 :

Ngày đăng: 07:38 19/04/20


Trình Hàn Lang đi tới trước mặt Thành Thành, nhẹ nhàng kéo nó lại, vuốt đầu của nó nói: "Không có chuyện gì, anh ở đây! Đừng sợ, lão bị trừng phạt đúng tội, lão hại người đủ khiến lão chết thêm mấy lần."



Tâm tư hoảng loạn của Thành Thành thoáng cái đã lấy lại được bình tĩnh, nó ngẩng đầu lên nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng đang nhìn nó, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, không có một chút hối hận hay hốt hoảng.



"Anh, sao anh lại muốn làm như vậy? Đánh ông ta hai cái là được rồi, anh làm như vậy sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng."



"Lúc đó anh thầm nghĩ bắn một phát súng kết liễu lão luôn, cũng không nghĩ đến những cách khác, chỉ tiếc phát súng này bắn trượt, anh vừa nghĩ tới những chuyện lão làm với em anh thật hận không thể lột da lão, chặt lão thành từng khúc từng khúc ném cho chó ăn."



Cuối cùng Thành Thành cũng thấy được biểu tình trên mặt Trình Hàn Lang, Tạ Nam ngồi ở đằng xa, lẳng lặng không lên tiếng, có thể anh còn đang tự trách mình, hoặc là vẫn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi thấy một màn kia.



Trình Hàn Lang thấy ánh mắt Thành Thành lại không tự chủ được mà nhìn về phía Tạ Nam, hắn đột nhiên dùng hai bàn tay bịt kín mắt của nó, ngoại trừ anh ra, em đừng mong nhìn ai.



"Anh làm cái gì vậy? Em không nhìn thấy cái gì hết á..." Thành Thành lắc lắc đầu ngó Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nhìn nó như là không có chuyện gì từng xảy ra, Thành Thành bực mình một trận trong lòng, nó thực sự không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì, mỗi lần hỏi hắn hắn lại không nói, đến lúc này rồi hắn còn có tâm tình đùa giỡn.



Tạ Nam dường như đã thấy được hết thảy mọi việc, anh nhìn hai người ở bên kia, thản nhiên nhìn họ từ xa, Thành Thành lúc này, thực sự rất đáng yêu! Nếu như thật sự cần một người gánh chịu hậu quả, vậy để chính anh chịu đi, niềm hạnh phúc như vậy ai lại nhẫn tâm phá vỡ chứ!



Qua hồi lâu sau, điện thoại của Trình Hàn Lang reo lên, hắn vội vàng tiếp máy, kết quả người gọi đến không phải là Lệ Trung Tín, là Ngô Ngọc.



"Có chuyện gì sao?" Giọng Trình Hàn Lang có chút không kiên nhẫn.



"Anh đi đâu?" Ngô Ngọc chất vấn.



"Nam Kinh!"



"Anh đến đó làm cái gì?... Tại sao anh không nói chuyện? Nói đi!" Tiếng khóc của Ngô Ngọc truyền đến, đã nhiều ngày như vậy, di động của Trình Hàn Lang vẫn cứ tắt máy, gọi được hắn cũng không bắt máy.


Trình Hàn Lang cầm điện thoại, rốt cuộc thở dài một hơi, hắn nói vào điện thoại: "Chú Lệ, cảm ơn chú, nói thật ra, trước đây kỳ thực con rất không thích chú, luôn cảm thấy chú khiến cho ba con sống không giống một người đàn ông, tiếp xúc gần gũi với hai người vài ngày, mới phát hiện trước kia con suy nghĩ quá phiến diện rồi, ba con giao cho chú con cũng yên tâm."



"Ha ha..." Lệ Trung Tín bỗng nhiên nở nụ cười, "Vốn chú còn muốn mắng cho vài câu, nếu như con không xuất hiện, bọn chú cũng đã bàn xong điều kiện rồi, việc này chỉ cần giải quyết trong hòa bình là được, không nghĩ tới thằng nhóc con xông vào như thế, vừa vào đã cho một súng. Có điều chú rất thưởng thức sự gan dạ sáng suốt này của con, chỉ là còn thiếu lý trí nhiều lắm, một người nếu như không nắm chắc trăm phần trăm thành công mà dùng phương thức này để giải quyết vấn đề, đến một lần nào đó có thể sẽ bị phá hủy mọi thứ."



"Con cũng hiểu." Trình Hàn Lang có chút xấu hổ, "Chẳng qua lúc đó con vừa nghe thấy lão đối xử với Thành Thành như thế nào con liền không khống chế được mình..."



"Chú có thể hiểu được, lúc chú còn trẻ cũng như con vậy, con còn là trẻ con, sau này còn phải rèn luyện thêm. Cho dù là chú, nếu như Trình Thế chịu ủy khuất gì, có thể chú cũng rất khó khống chế được mình."



Lời nói của Lệ Trung Tín chân thành không gì sánh được, Trình Hàn Lang cảm thấy rất vui khi ba hắn tìm được cho bản thân một người như vậy, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, lại hỏi Lệ Trung Tín: "Hai ngày nay sao con không thấy ba con đâu? Ông ấy đâu rồi?"



Đầu dây bên kia đột nhiên rơi vào một mảnh trầm mặc. Lòng Trình Hàn Lang cũng căng thẳng theo.



"Chú bảo em ấy đi làm giúp chú chút chuyện rồi, hai ngày nữa sẽ về, con ở đây chơi thêm hai ngày nữa đi, cứ ở trong căn nhà chú chuẩn bị lúc chúng ta đến ấy. Chờ ba con trở về rồi... nói cho em ấy, chú... đi làm chút chuyện, rất nhanh là có thể trở về, trông chừng em ấy, đừng để cho em ấy đi loạn khắp nơi, chỉ có con mới quản được em ấy."



Lần đầu tiên Trình Hàn Lang cảm thấy tâm tình của Lệ Trung Tín đang biến động, hắn biết, Lệ Trung Tín nhất định có lý do của ông ấy, vào lúc này, làm theo lời của ông ấy mới là tôn trọng thật sự! Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng Trình Thế gặp chuyện gì ngoài ý muốn.



"Con hiểu, con đồng ý."



"Bây giờ chú đã lên máy bay rồi, có việc gì sẽ liên lạc sau, chăm sóc tốt cho ba con nhé." Theo một loạt âm thanh báo bận, Lệ Trung Tín đã quyết đoán cúp điện thoại.



Lúc này Thành Thành đã được Trình Hàn Lang mang vào phòng ngủ, cái bé heo con lười kia nhất định ngủ rất say rồi! Trình Hàn Lang cười đi vào phòng Thành Thành.



P/s:



Hồi chiều cúp điện đến tối mới có nên mình lê lết tới giờ mới xong. Mọi người ngủ ngon nha, chúc mn sang tuần mới công việc thuân lợi a <3