Ân Tứ
Chương 96 :
Ngày đăng: 07:38 19/04/20
"Anh Tạ, anh xem nè, đường này là đường sự nghiệp của anh, sự nghiệp của anh trong tương lai nhất định rất thuận lợi..."
Trình Hàn Lang tươi cười đi vào phòng, kết quả lúc thấy Thành Thành thì biểu tình của hắn lại biến thành tức giận. Vẻ mặt Thành Thành thản nhiên cầm tay Tạ Nam, mà ánh mắt của Trình Hàn Lang đã tập trung vào chỗ đó, Thành Thành vẫn cứ hồn nhiên không hay biết, ở đó bắt chuyện với Trình Hàn Lang: "Anh, anh qua đây, em cũng xem chỉ tay cho anh một chút..."
"Anh mới không có nhàm chán như vậy, anh vốn muốn đến nói cho em biết, chuyện của Tề tiên sinh đã giải quyết xong rồi, bây giờ chúng ta đều không gặp nguy hiểm gì, chúng ta cũng phải về nhà thôi." Trình Hàn Lang tuyên bố với Tạ Nam tin tức tốt này, nhưng mà trên mặt thì không có chút biểu tình gì gọi là vui vẻ.
"Thật sao ạ?" Thành Thành đột nhiên buông tay Tạ Nam ra, chạy qua chỗ Trình Hàn Lang.
"Đương nhiên là thật, bây giờ chúng ta ở chỗ của chú Lệ Trung Tín một thời gian ngắn, chờ ba quay lại rồi chúng ta về nhà."
"Thật tốt quá, em lại có thể trở về nhà rồi! Thật là nhớ nhà bếp của chúng ta, còn có giường vừa lớn vừa mềm nữa..." Thành Thành vui mừng được một lúc thì buồn phiền lại dâng lên, "Đã lâu rồi em chưa có về, thật không nghĩ tới còn có thể quay trở lại, cứ như nằm mơ vậy, anh, sau này em không bao giờ chạy đi lung tung nữa."
"Hừ! Chỉ cam đoan như vậy là thôi à? Về rồi anh sẽ tính kỹ món nợ này với em, em cứ chờ đó đi!" Trình Hàn Lang trừng mắt liếc nó, khiến da đầu của Thành Thành lại bắt đầu tê dại.
Hòn đá đè nặng dưới đáy lòng Tạ Nam rốt cuộc có thể nhấc lên, thật tốt qua, chỉ cần Thành Thành có thể trở về cuộc sống hạnh phúc thuộc về nó, anh cũng không cầu xin gì hơn nữa. Hai ngày nay anh ở bên cạnh nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ của Thành Thành, anh mới biết được thì ra hình dáng chân chính của Thành Thành là thế này, đơn thuần đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng đều muốn thương yêu nó thật nhiều.
Tạ Nam đi đến phía trước, cười nói: "Anh đây không quấy rầy nữa, hai đứa cứ ở đây đi, anh phải về nhà một chuyến. Lần trước vội vội vàng vàng đi anh vẫn luôn muốn quay về nhìn cha mẹ một chút, dù sao cũng đã lâu như vậy rồi."
"Gấp như vậy sao? Anh Tạ anh ở đây thêm hai ngày nữa đi, sau này chúng ta sẽ ít có cơ hội gặp mặt lắm, em không chịu để anh đi đâu." Thành Thành hoàn toàn quên đi biểu tình của Trình Hàn Lang, đi đến năn nỉ Tạ Nam ở lại thêm hai ngày.
"Không được đâu, sau này sẽ có cơ hội thôi, anh cũng muốn đến Bắc Kinh chơi một chuyến mà! Đến lúc đó sẽ đi tìm hai người, nếu như anh thích nơi đó không chừng sẽ ở lại làm việc luôn đấy!" Tạ Nam dịu dàng nhìn Thành Thành, trong ánh mắt đong đầy yêu thương và cưng chiều xuất phát từ đáy lòng.
"Như vậy cũng tốt, nhưng mà... em vẫn muốn anh ở đây với em thêm một chút hơn..." Thành Thành có chút buồn bã nhìn Tạ Nam, mặt chảy dài cả thước.
"Bởi vì ngày hôm nay anh Tạ đi rồi, trong lúc bất chợt em không hề cảm thấy chút cảm giác an toàn nào, người bên cạnh em đều từng bước từng bước rời xa, em sợ nhất chính là không còn anh bên cạnh. Cho nên mới muốn anh ôm em, như vậy em có thể xác định là anh không rời xa em."
Trình Hàn Lang xoay người lại, nhìn gương mặt của nó, có chút bất đắc dĩ nói: "Em thật sự là quá ngốc..." Hắn thầm thở dài trong lòng, nếu như lại để cho Thành Thành rời khỏi hắn một lần nữa, không chừng cuối cùng hắn cũng sẽ phát điên mất.
Thành Thành không nghe rõ lắm lời Trình Hàn Lang nói, chỉ nghe được hắn nói nó ngốc, lại hơi bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra, gương mặt dưới ánh sáng của ngọn đèn đường có vẻ đặc biệt hoạt bát đáng yêu. Trong lòng Trình Hàn Lang không khỏi yêu thương, nâng mặt của nó lên rồi dán môi lên, lần trước là ngồi, lần này là đứng.
"Ưm..." Thành Thành thật không ngờ Trình Hàn Lang làm nhanh như vậy, hơi nhíu mày, cái này càng khiến Trình Hàn Lang kích động thêm một trận. Hắn càng hôn Thành Thành sâu hơn, còn hơn cả sự dịu dàng lần trước, lần này phải có thêm một chút mãnh liệt.
Hôn rồi lại hôn, Trình Hàn Lang cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, bàn tay đang giữ lấy mặt của Thành Thành bắt đầu di chuyển xuống dưới, cuối cùng đã dừng lại trên thắt lưng của Thành Thành, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại chần chừ xung quanh đôi gò thịt rất vểnh ở phía sau.
"Đừng..." Vì phản ứng kịch liệt nên Trình Hàn Lang tách khỏi miệng Thành Thành, yên lặng nhìn nó.
"Vì sao không được?"
Mặt của Thành Thành đã biến sắc từ lâu, bị ánh đèn đường chiếu lên càng rõ ràng hơn. Nó mở miệng định nói mấy lần, cuối cùng lại nhỏ giọng nói: "Dưới ánh đèn đường kỳ lắm, em... sợ, sợ người khác thấy... Anh, chúng ta đổi chỗ khác được không?"
"Đừng hòng mơ tưởng, bây giờ đã mấy giờ rồi, chỗ này là vùng ngoại thành, không ai đến đâu. Có ánh đèn anh mới thấy rõ một chút, anh muốn nhìn mặt em." Trình Hàn Lang không cho nó có thêm cơ hội giải thích, trực tếp chặn miệng nó lại, tay tiếp tục di chuyển xuống dưới...
P/s:
Biết là ngưng ngay đây thì thất đức quá cơ mà bạn đã lực bất tòng tâm oy, đuối đứ đừ, mấy hôm nay lu bu quá, ngay mai hoặc ngày mốt bạn bù sau nha mn, không hẹn chắc với mn được.