Ân Tứ

Chương 97 :

Ngày đăng: 07:39 19/04/20


"Ưm..." Thành Thành muốn giãy giụa, thật sự là ngượng lắm. Nhưng lại luyến tiếc cảm giác này, cho nên chỉ có thể để cho bản thân hãm sâu vào đó.



"Đáng ghét... Đừng mà..." Tay của Trình Hàn Lang đã luồn vào trong quần áo của Thành Thành, mơn trớn từ phía sau lưng đến trước ngực Thành Thành, lúc đến gần điểm nhỏ nổi lên trước ngực Thành Thành rõ ràng run lên một cái, Trình Hàn Lang nhìn nó, cười nói trêu ghẹo nó: "Thực sự không được sao?"



Thành Thành bị khơi lên tình dục nên khó chịu quay mặt sang chỗ khác, Trình Hàn Lang nhẹ nhàng nắm lấy điểm nhỏ bên trái của Thành Thành, nhẹ nhàng vân vê cho nổi hẳn lên.



"Ô... Ưm..." Chưa từng trải qua chuyện như vậy Thành Thành thoáng cái đã bị sự khoái cảm to lớn bao phủ, cảm giác như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhỏ bò trước ngực, ngứa nhẹ nhưng lại khó nhịn. Vẻ mặt của nó gần như muốn khóc lên, dưới sự hỗ trợ của ánh đèn đường có vẻ rất là mê người.



"Anh... xin anh mà... đổi chỗ khác đi... Ưm..." Thành Thành không tự chủ được lấy tay che kín mặt, nó vừa nghĩ đến vẻ mặt của mình bị Trình Hàn Lang thấy được, cảm thấy xấu hổ vô cùng khiến cho nó không có cách nào đối mặt với hắn.



Trình Hàn Lang ngừng động tác trong tay, cầm tay Thành Thành bỏ xuống, có chút buồn cười nói: "Không sao mà, loại chuyện này mà có phản ứng thì rất là bình thường, nếu như em thoải mái thì cứ kêu ra đi, chỉ có một mình anh có thể nghe thấy thôi."



Những lời này không chỉ không khiến Thành Thành buông ra, trái lại càng khiến nó cảm thấy xấu hổ hơn. Tay trái của Trình Hàn Lang lại xoa nắn điểm nhỏ trước ngực nó, tay phải nhẹ nhàng bóp lấy cái mông của nó. Mông vểnh của Thành Thành rất có tính đàn hồi, lúc đi học có rất nhiều bạn nam thích sờ, thế nhưng lần này cảm giác lúc họ sờ và lúc Trình Hàn Lang sờ hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau, Trình Hàn Lang sờ vào khiến nó gần như điên cuồng.



"Đừng... Đáng ghét..."



Thành Thành khẩu thị tâm phi mà rên rỉ ra, phía dưới đã ngẩng đầu, dựng cả quần lên, Thành Thành suýt chút là sợ đến kẹp chặt hai chân lại, nhưng cứ mỗi lần cố gắng làm vậy, lại có khoái cảm mãnh liệt hơn kéo đến.



"Dám nói anh đáng ghét?" Trình Hàn Lang động tình mà nhìn Thành Thành, hắn cũng đã có phản ứng, hết cách rồi, phản ứng trúc trắc và biểu tình khiến người ta say mê của Thành Thành thực sự khiến cho hắn khó có thể không chế được. Trình Hàn Lang vén áo Thành Thành lên, lộ ra đầu ti bị vuốt ve đã sưng lên một chút.



"Xin anh mà, anh... Đừng vén lên mà... Không nói anh đáng ghét nữa đâu..." Thành Thành nhìn làn da mình đã bị phơi bày dưới ánh đèn đường, gần như là cầu khẩu mà nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không để ý đến sự đấu tranh của nó, đưa mặt tới gần, dùng miệng ngậm lấy điểm nhỏ của Thành Thành, đầu lưỡi trượt lên trượt xuống, còn kèm theo từng đợt mút mát.



"Không muốn đâu... Ô ô..." Hai chân Thành Thành đã hoàn toàn mềm nhũn ra, muốn trượt xuống dưới đất, Trình Hàn Lang thuận thế ôm nó vào trong lòng, đi đến bờ sông.




Thành Thành xoay đầu, nhìn nước sông lẳng lặng xuôi theo dòng, nhẹ nhàng nói ra: "Tôi, Trình Thành, từ nay về sau, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không rời xa anh trai của tôi, đời này kiếp này chỉ theo một mình anh ấy."



Qua hồi lâu sau, cũng không nghe thấy Trình Hàn Lang phát ra tiếng nào, Thành Thành có chút sợ hãi quay đầu lại, có khi nào, anh đã hối hận không?



Trình Hàn Lang hiển nhiên chưa từng nói qua những câu ướt át như vậy, hắn chuẩn bị thật lâu, lời đến khóe miệng nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút, muốn nói thì nói cho sảng khoái một lần, dù sao đi nữa nhắm mắt lại một cái là xong. Vì vậy, Trình Hàn Lang hướng về phía con sông, lớn tiếng hô lên.



"Tôi - Trình Hàn Lang - tuyệt đối sẽ không để cho Thành Thành chịu ủy khuất nữa - đời này kiếp này - chỉ thích một mình Thành Thành!!!"



Trình Hàn Lang nói xong, lập tức che kín mặt Thành Thành lại. "Ngoan, không được khóc, dũng cảm chút nào!" Trước một giây khi nước mắt Thành Thành sắp tràn mi kia bị bàn tay to của Trình Hàn Lang cản lại, đúng vậy, ngày vui thế này khóc rồi không còn vui nữa đâu!



Khoảnh khắc Trình Hàn Lang lấy tay xuống, trên gương mặt của Thành Thành đã đổi thành nụ cười sáng lạn, Trình Hàn Lang nhéo mũi nó một chút, "Bé khờ ngốc nhất đần nhất... Anh rốt cuộc đã được bồi thường rồi!"



Thành Thành le lưỡi một cái, làm cái mặt quỷ, Trình Hàn Lang vừa cười nhìn nó vừa lấy sợi dây chuyền kia ra từ trong ngực, mấy ngày hôm trước Thành Thành cảm thấy hết hy vọng, rồi đau lòng gần chết nên mới ném cho Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang vẫn mang theo, hắn biết, một ngày nào đó, hắn sẽ lại đeo lên cho Thành Thành một lần nữa.



"Đến đây, anh đeo lên cho em." Trình Hàn Lang đứng phía sau nó, đeo sợi dây đỏ lên cho nó.



Thành Thành nắm lấy miếng ngọc kia như bắt lấy vật quý báu nhất, Trình Hàn Lang xoay người nó lại. Ôm lấy mặt nó nói: "Bây giờ em chạy không thoát nữa rồi, lần này không chỉ làm chứng cho tình anh em nữa, nếu như em lại đánh mất thì có thể phải chịu trách nhiệm lớn lắm đấy."



P/s:



Tuần này mình không có thời gian ngồi cả ngày để trả 1 lần luôn, nên trả góp cho các chế nhá. Trừ thứ 5 và thứ 7 vẫn up 2 chương theo lịch, các ngày khác mỗi ngày mình up 1 chương. Vậy nha, mn ngủ ngon.