Ấn Tượng Sai Lầm
Chương 39 :
Ngày đăng: 15:10 19/04/20
Leapman vẫn chưa ngủ khi chuông điện thoại của ông ta đổ. Nhưng dù sao thì ông ta cũng chẳng mấy khi ngủ, dù ông ta biết rằng chỉ có một người có thể gọi cho ông ta vào cái giờ ấy.
Ông ta cầm điện thoại lên, và nói: “Xin chào ngài chủ tịch”, như thể ông ta đang ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng của mình.
“Krantz đã biết bức tranh đang ở đâu”
“Ở đâu vậy?”, Leapman hỏi.
“Ở Bucharest, nhưng đang trên đường tới Heathrow”.
Leapman muốn nói Tôi đã nói rồi mà, nhưng ông ta cưỡng lại được, “Khi nào thì máy bay hạ cánh?”.
“Ngay sau 4 giờ, giờ London”.
“Tôi sẽ cử người chờ sẵn để lấy bức tranh”.
“Và phải đưa lên chuyến bay đầu tiên tới New York”.
“Vậy Petrescu đâu?”, Leapman hỏi.
“Không biết”, Fenston nói, “nhưng Krantz đang chờ cô ta ở sân bay. Vì vậy đừng hy vọng cô ta sẽ đi trên cùng chuyến bay đó”.
Leapman nghe thấy tiếng dập máy. Fenston không bao giờ nói lời tạm biệt. Ông ta ra khỏi giường, cầm cuốn sổ ghi số điện thoại lên và rê ngón tay cho đến khi ông ta nhìn thấy cái tên viết tắt Ps. Ông ta nhìn đồng hồ và quay số văn phòng của bà ta. “Ruth Parish đây”.
“Xin chào bà Parish. Karl Leapman đây”.
“Xin chào ông Leapman”, Ruth đáp lại bằng một giọng dè chừng.
“Chúng tôi đã tìm thấy bức tranh”.
“Đúng thế, anh bạn”.
Jack cố gắng thư giãn, nhưng cứ mỗi khi anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, anh lại càng tin chắc rằng có một chiếc tắc xi nữa cũng đang bám theo Anna. Có một hình người mờ mờ ngồi ở hàng ghế sau trên chiếc tắc xi kia. Tại sao cô ta vẫn không buông tha Anna, dù chắc chắn là bức tranh đã được gửi lại tại kho hàng?
Khi chiếc tắc xi chở anh rẽ khỏi đường M25 và chạy vào con đường dẫn tới Wentworth, chiếc tắc xi kia tiếp tục chạy thẳng về hướng Gatwick.
“Suy cho cùng thì anh cũng không đến nỗi ngốc như anh tưởng đâu, anh bạn ạ. Có vẻ như đúng là Wentworth”.
“Ừ, nhưng tôi bị hoang tưởng”, Jack thú nhận.
“Quyết định đi, anh bạn”, người lái xe nói khi chiếc tắc xi của Anna rẽ vào cổng Lâu đài Wentworth và mất hút sau khúc cua. “Anh bạn có muốn tôi tiếp tục bám theo không?”.
“Không”, Jack nói. “Nhưng tôi cần tìm một chỗ để ngủ qua đêm. Anh có biết khách sạn nào quanh đây không?”.
“Khi giải gôn khai mạc, tôi đưa rất nhiều khách đến Wentworth Arms. Vào mùa này trong năm, chắc họ có thể thu xếp cho anh bạn một phòng”.
“Vậy thì đi tới đó”, Jack nói.
“Ok, anh bạn”.
Jack ngả người ra ghế và bấm một số điện thoại.
“Đại sứ quán Mỹ”.
“Xin cho gặp Tom Crasanti”.