Ấn Tượng Sai Lầm

Chương 41 :

Ngày đăng: 15:10 19/04/20


Khi chiếc xe cảnh sát trở về đồn, Jack bị đẩy xuống xe. Sau khi viên trung sỹ trực ban đã ghi tên anh, hai viên thám tử đưa anh xuống cầu thang tới phòng thẩm vấn. Trung sỹ Frankham bảo anh ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với anh ta qua bàn làm việc. Một chuyện mà Jack chưa từng trải qua bao giờ. Hạ sỹ Ross đứng yên lặng ở một góc.



Jack băn khoăn không hiểu ai trong hai người bọn họ sẽ chứng minh được rằng mình là một cảnh sát giỏi hơn.



Trung sỹ Frankham ngồi xuống, đặt một tập hồ sơ lên bàn và lấy ra một tờ khai mẫu.



“Tên?”, Frankham bắt đầu.



“Jack Fitzgerald Delaney”, Jack đáp. “Ngày sinh?”.



“22 tháng 10 1963”.



“Nghề nghiệp?”.



“Sỹ quan điều tra cao cấp của FBI, văn phòng New York”.



Viên trung sỹ bỏ bút xuống, nhìn lên và nói: “Ông có mang thẻ không?”. Jack đưa thẻ FBI và chứng minh thư của anh cho anh ta.



“Cảm ơn ông”, Frankham nói sau khi đã xem kỹ hai tấm thẻ. “ông có thể chờ ở đây một lát được không?”.




Anh ta đứng dậy và quay sang người đồng nghiệp của mình. “Anh có thể mời Đặc vụ Delaney một cốc cà phê không? Chuyện này cần phải mất chút thời gian”. Khi ra tới cửa, anh ta nói thêm, “Và hãy giúp ông ấy thắt lại caravát, dây lưng và dây giày nhé”. Hoá ra trung sỹ Frankham nói đúng, bởi vì một giờ sau chiếc cánh cửa nặng nề mới mở ra và một người lớn tuổi hơn có nước da đen sạm bước vào. Ông ta mặc một bộ đồng phục được cắt may cẩn thận, có viền bạc trên ống tay, ngù vai, và mũ. Ông ta bỏ mũ ra và để lộ một mái tóc muối tiêu, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Jack.



“Xin chào ông Delaney. Tôi là Renton, Chánh thanh tra Renton, và bây giờ khi chúng tôi đã kiểm tra lại thông tin về ông, xin ông làm ơn trả lời một vài câu hỏi của chúng tôi”.



“Nếu tôi có thể”, Jack nói.



“Tôi nghĩ là ông có thể”, Renton nói.



“Vấn đề là ông có muốn hay không”. Jack không trả lời.



“Chúng tôi đã nhận được lời phàn nàn từ một nguồn tin đáng tin cậy rằng trong suốt tuần qua, ông đã bám theo một phụ nữ mà không báo trước cho cô ta biết. Điều này vi phạm điều luật chống quấy rối đã được áp dụng ở nước Anh từ năm 1997, mà chắc chắn là ông cũng biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ là ông có một lời giải thích đơn giản”.



“Tiến sỹ Petrescu liên quan đến một cuộc điều tra đang được tiến hành, mà phòng của tôi đã tham gia trong một thời gian”.



“Cuộc điều tra ấy có liên quan gì tới cái chết của Phu nhân Victoria Wentworth hay không?”.



“Có”, Jack trả lời.



“Và Tiến sỹ Petrescu bị tình nghi là thủ phạm giết người?”.
“Và Tiến sỹ Petrescu bị tình nghi là thủ phạm giết người?”.



“Không”, Jack trả lời một cách quả quyết. “Rất may là kẻ sát nhân đã bị bắt tại Bucharest”.



“Và ông cảm thấy không thể chia sẻ thông tin này với chúng tôi?”, Renton nói. “Bất chấp thực tế là các ông biết chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra vụ này”.



“Tôi xin lỗi, thưa ngài”, Jack nói. “Chính tôi cũng mới đi đến kết luận vài giờ trước. Nhưng tôi tin chắc văn phòng London của chúng tôi sẽ thông báo cho các ngài”.



“Ông Tom Crasanti đã thông báo vắn tắt với tôi, nhưng tôi nghĩ ông ta làm chuyện đó chỉ vì đồng nghiệp của mình đang bị tạm giữ”. Jack không nói gì. “Nhưng đúng là ông ta có khẳng định với tôi rằng các ông sẽ thông báo diễn tiến của vụ điều tra này cho chúng tôi”. Một lần nữa, Jack không nói gì. Viên chánh thanh tra cảnh sát đứng dậy. “Tạm biệt, ông Delaney. Tôi đã ra lệnh thả ông ngay lập tức, và hy vọng ông có một chuyến bay an toàn về nước”.



“Cảm ơn ngài”, Jack nói khi Renton đội mũ lên và rời khỏi phòng.



Jack cảm thấy thông cảm với viên chánh thanh tra. Suy cho cùng, NYPD, chưa nói gì tới CIA, cũng hiếm khi cho FBI biết họ đang làm gì. Một lát sau, trung sỹ Frankham quay trở lại.



“Mời ông đi theo tôi”, anh ta nói, “chúng tôi đã cho xe chờ để đưa ông về khách sạn”.



“Cảm ơn”, Jack nói rồi đi theo viên trung sỹ ra khỏi phòng, leo lên cầu thang và bước ra phòng tiếp tân. Viên trung sỹ trực ban cúi chào khi anh bước ra khỏi tòa nhà. Jack bắt tay với trung sỹ Frankham. Anh ta có vẻ xấu hổ. Rồi Jack lên chiếc xe của cảnh sát đang đỗ ở trước cổng. Tom đã ngồi sẵn ở ghế sau.



“Thêm một bài tập thảo luận để Quantico đưa vào giáo trình của mình”, Tom nói đùa. “Lần này là về việc làm thế nào để gây ra những vụ việc nghiêm trọng trong quan hệ ngoại giao với một đồng minh lâu năm nhất”.



“Có lẽ tớ đã thêm nét nghĩa cho cụm từ mối quan hệ đặc biệt”, Jack nói. “Tuy nhiên, kẻ bị cáo buộc sẽ có cơ hội để lấy lại danh dự”, Tom nói.



“Cậu có gì trong đầu đấy?”, Jack hỏi. “Chúng ta đã được mời tới Lâu đài Wentworth để dùng bữa sáng với Phu nhân Arabella và Tiến sỹ Petrescu, và này, tớ đã biết tại sao cậu lại phải lòng Anna”.