Anh Ấy Là Nữ Sinh Cấp Ba
Chương 2 : Chị gái khó tính
Ngày đăng: 17:49 27/06/20
Nhạc Lam thoải mái lăn lộn trên chiếc Sofa trong phòng khách, mắt dán vào ti vi, trong lòng không khỏi cảm thán người đời sau. Dù chỉ là chiếc ghế để ngồi, cũng có thể nghĩ ra được theo cách thoải mái như thế này. Lại còn cái mâm hình vuông này, ngồi một chỗ mà có thể biết được bao nhiêu là thứ lạ, như thú mỏ vịt của Châu Đại Dương chẳng hạn.
Khâm phục a!
Kétttt!
Có tiếng mở cửa nho nhỏ, một đạo thân ảnh mảnh mai cao gầy theo đó bước vào, hướng chỗ hắn mà tới. Vừa xa lạ, lại cũng có chút quen thuộc. Nhạc Lam vừa nhìn, liền thấu nữ nhân này là ai.
Ta là nên đứng dậy chào hỏi, hay là chạy lại thân thiết ôm nàng? Ài, Nhạc Lam trước đây với chị hắn cũng không phải như vậy, làm thế liền quá khác biệt rồi, sẽ có điểm đáng nghi.
Hắn lắc đầu nhè nhẹ, vẫn quyết định cố thủ trên Sofa, mắt dán vào màn hình ti vi.
Nhạc Linh San chậm rãi bước lại gần chỗ đứa em trai duy nhất của mình. Nếu là ngày thường, nàng cũng lười quản hắn này nọ, miễn là đừng liên lụy tới nàng là được. Chỉ là hôm nay, nhìn hắn nhếch nhác nằm đó, lại nhớ lại chuyện đã xảy ra với nàng hôm qua, giận cá chém thớt, không khỏi có phần tức giận mỉa mai:
"Mày vẫn luôn không có tiền đồ như vậy sao? Những kẻ như vậy, ngoài nói xấu xúc phạm sau lưng người khác, còn có thể làm gì? Tất cả thật đáng khinh!"
Nói xong, cũng không quản xem hắn thế nào, một mạch bước thẳng đi lên phòng, để lại một Nhạc Lam ngơ ngác gãi đầu, còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hắn xem ti vi một lúc, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Có vẻ như bà chị trời ơi này sẽ không nấu nướng gì cả, xem ra là hắn lại phải tự ra tay. Nhạc Lam lắc đầu. Có chị hờ hững cũng như không.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, lại có những thứ thật tươi ngon làm sao! Lúc trước, dù là vài món rau dại, vào tay hắn cũng trở nên khác biệt rõ ràng, lại huống gì những thức này. Tự tay chế biến những món ăn xinh đẹp đầy mỹ vị, quá trình từ sáng tạo đến ý tưởng, từ ý tưởng đến thực hành, và hoàn thành để thưởng thức, bằng cả năm giác quan thật tinh tế, cũng là một loại hưởng thụ. Nhạc Lam yêu nó, để bắt đầu quá trình hưởng thụ đầy thích thú của mình.
...
Nhạc Linh San nằm gục trên bàn. Như nàng, cũng có lúc sẽ quên đồ, để rồi tình cờ nghe được một màn kia...
"Hội trưởng hội học sinh đúng là phiền quá nhỉ?"
"Đúng vậy, cô ta nghĩ mình là ai chứ!"
"Con nhỏ đó lúc nào cũng tỏ ra bố đời dạy bảo này nọ"
"Nghĩ là hội trưởng hội học sinh liền có tư cách quản chuyện người khác? Chắc cô ta không biết mọi người ghét cô ta thế nào đâu!"
"Giá mà nó biến đi cho chúng ta nhờ nhỉ"
...
Sau một hồi đắn đo, Nhạc Lam quyết định làm liều bước vào phòng người chị tiện nghi của mình
Chị! Cơm nấu xong rồi đó.
Xem ra là hắn nghĩ nhiều, bởi Nhạc Linh San cũng không chút để ý xem hắn có gì khác hay không, chỉ lạnh nhạt:
Mày không biết gõ cửa khi đi vào sao?
Nhìn nữ nhân có vẻ chán chường nằm úp mặt trên bàn, hắn lắc đầu:
Thôi nào! Cơm sẽ nguội đó, xuống ăn nhanh đi!
Không cần, mà mày cút ra khỏi phòng giùm tao cái!
Nhạc Linh San đã ngồi dậy, lạnh lùng.
Hầy! Em không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng
Nhạc Lam ngồi phịch xuống chiếc giường mềm mại của chỉ gái,
Tốt nhất cứ bơ nó đi và sống thôi, để ý kĩ làm gì cho mệt xác.
"Mày!"
Nhạc Linh San nghe hắn nói vậy, bỗng chốc chống hai tay mạnh lên bàn, đứng dậy đi về phía hắn, nắm lấy hai vai hắn, tức giận nói to lên
"Mày biết gì mà nói chứ!"
Nhạc Linh San rốt cuộc có người để có thể kể lại những kì vọng kẻ khác đặt vào mình, những thứ cô phải làm để đáp ứng tất cả sự kì vọng đó, còn cả những thứ phải hứng chịu khi cô không làm vừa lòng tất cả.
Đó là lúc, Nhạc Linh San đã trút lên đầu em trai tất cả những uất ức lâu nay bị cô chôn dấu sâu trong lòng.
"Chị nói về việc mọi người kì vọng vào chị quá nhiều"
Nhạc Lam sửa lại cổ áo, hắn đang cố an ủi nàng ta dù không giỏi lắm
"Riêng em thì không kì vọng ở chị bất cứ điều gì cả."
Chính vì vậy, dù chị có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, em cũng sẽ không thất vọng đâu.
Chị trốn tránh cũng được, nghỉ ngơi cũng được, nếu không chịu nổi, cứ trút hết vào em. Thậm chí, có tỏ ra hư đốn cũng chẳng sao, bởi vì từ trước đến giờ, chị đã cố gắng nhiều rồi."
"Hức, hức!"
Người Nhạc Linh San nấc lên nhè nhẹ. Nhạc Lam ôm chầm lấy nàng vào lòng
"Đừng cố chịu đựng làm gì cả. Để ý đến cảm thụ người khác, còn không bằng để ý đến cảm thụ của em. Em là em trai chị mà! Nếu em đã không để ý, vậy được rồi! "
"Hu hu hu"
Nhạc Linh San khóc, rốt cuộc lâu lắm rồi, cô cũng đã khóc, thoải mái mà không cần lo nghĩ nhiều. Nhạc Lam nhẹ nhàng xoa đầu an ủi.
Khâm phục a!
Kétttt!
Có tiếng mở cửa nho nhỏ, một đạo thân ảnh mảnh mai cao gầy theo đó bước vào, hướng chỗ hắn mà tới. Vừa xa lạ, lại cũng có chút quen thuộc. Nhạc Lam vừa nhìn, liền thấu nữ nhân này là ai.
Ta là nên đứng dậy chào hỏi, hay là chạy lại thân thiết ôm nàng? Ài, Nhạc Lam trước đây với chị hắn cũng không phải như vậy, làm thế liền quá khác biệt rồi, sẽ có điểm đáng nghi.
Hắn lắc đầu nhè nhẹ, vẫn quyết định cố thủ trên Sofa, mắt dán vào màn hình ti vi.
Nhạc Linh San chậm rãi bước lại gần chỗ đứa em trai duy nhất của mình. Nếu là ngày thường, nàng cũng lười quản hắn này nọ, miễn là đừng liên lụy tới nàng là được. Chỉ là hôm nay, nhìn hắn nhếch nhác nằm đó, lại nhớ lại chuyện đã xảy ra với nàng hôm qua, giận cá chém thớt, không khỏi có phần tức giận mỉa mai:
"Mày vẫn luôn không có tiền đồ như vậy sao? Những kẻ như vậy, ngoài nói xấu xúc phạm sau lưng người khác, còn có thể làm gì? Tất cả thật đáng khinh!"
Nói xong, cũng không quản xem hắn thế nào, một mạch bước thẳng đi lên phòng, để lại một Nhạc Lam ngơ ngác gãi đầu, còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hắn xem ti vi một lúc, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Có vẻ như bà chị trời ơi này sẽ không nấu nướng gì cả, xem ra là hắn lại phải tự ra tay. Nhạc Lam lắc đầu. Có chị hờ hững cũng như không.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, lại có những thứ thật tươi ngon làm sao! Lúc trước, dù là vài món rau dại, vào tay hắn cũng trở nên khác biệt rõ ràng, lại huống gì những thức này. Tự tay chế biến những món ăn xinh đẹp đầy mỹ vị, quá trình từ sáng tạo đến ý tưởng, từ ý tưởng đến thực hành, và hoàn thành để thưởng thức, bằng cả năm giác quan thật tinh tế, cũng là một loại hưởng thụ. Nhạc Lam yêu nó, để bắt đầu quá trình hưởng thụ đầy thích thú của mình.
...
Nhạc Linh San nằm gục trên bàn. Như nàng, cũng có lúc sẽ quên đồ, để rồi tình cờ nghe được một màn kia...
"Hội trưởng hội học sinh đúng là phiền quá nhỉ?"
"Đúng vậy, cô ta nghĩ mình là ai chứ!"
"Con nhỏ đó lúc nào cũng tỏ ra bố đời dạy bảo này nọ"
"Nghĩ là hội trưởng hội học sinh liền có tư cách quản chuyện người khác? Chắc cô ta không biết mọi người ghét cô ta thế nào đâu!"
"Giá mà nó biến đi cho chúng ta nhờ nhỉ"
...
Sau một hồi đắn đo, Nhạc Lam quyết định làm liều bước vào phòng người chị tiện nghi của mình
Chị! Cơm nấu xong rồi đó.
Xem ra là hắn nghĩ nhiều, bởi Nhạc Linh San cũng không chút để ý xem hắn có gì khác hay không, chỉ lạnh nhạt:
Mày không biết gõ cửa khi đi vào sao?
Nhìn nữ nhân có vẻ chán chường nằm úp mặt trên bàn, hắn lắc đầu:
Thôi nào! Cơm sẽ nguội đó, xuống ăn nhanh đi!
Không cần, mà mày cút ra khỏi phòng giùm tao cái!
Nhạc Linh San đã ngồi dậy, lạnh lùng.
Hầy! Em không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng
Nhạc Lam ngồi phịch xuống chiếc giường mềm mại của chỉ gái,
Tốt nhất cứ bơ nó đi và sống thôi, để ý kĩ làm gì cho mệt xác.
"Mày!"
Nhạc Linh San nghe hắn nói vậy, bỗng chốc chống hai tay mạnh lên bàn, đứng dậy đi về phía hắn, nắm lấy hai vai hắn, tức giận nói to lên
"Mày biết gì mà nói chứ!"
Nhạc Linh San rốt cuộc có người để có thể kể lại những kì vọng kẻ khác đặt vào mình, những thứ cô phải làm để đáp ứng tất cả sự kì vọng đó, còn cả những thứ phải hứng chịu khi cô không làm vừa lòng tất cả.
Đó là lúc, Nhạc Linh San đã trút lên đầu em trai tất cả những uất ức lâu nay bị cô chôn dấu sâu trong lòng.
"Chị nói về việc mọi người kì vọng vào chị quá nhiều"
Nhạc Lam sửa lại cổ áo, hắn đang cố an ủi nàng ta dù không giỏi lắm
"Riêng em thì không kì vọng ở chị bất cứ điều gì cả."
Chính vì vậy, dù chị có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, em cũng sẽ không thất vọng đâu.
Chị trốn tránh cũng được, nghỉ ngơi cũng được, nếu không chịu nổi, cứ trút hết vào em. Thậm chí, có tỏ ra hư đốn cũng chẳng sao, bởi vì từ trước đến giờ, chị đã cố gắng nhiều rồi."
"Hức, hức!"
Người Nhạc Linh San nấc lên nhè nhẹ. Nhạc Lam ôm chầm lấy nàng vào lòng
"Đừng cố chịu đựng làm gì cả. Để ý đến cảm thụ người khác, còn không bằng để ý đến cảm thụ của em. Em là em trai chị mà! Nếu em đã không để ý, vậy được rồi! "
"Hu hu hu"
Nhạc Linh San khóc, rốt cuộc lâu lắm rồi, cô cũng đã khóc, thoải mái mà không cần lo nghĩ nhiều. Nhạc Lam nhẹ nhàng xoa đầu an ủi.