Anh Ấy Là Nữ Sinh Cấp Ba
Chương 3 : Nhạc Lam đi học.
Ngày đăng: 17:49 27/06/20
Trường cấp ba Thiên Khải là một trường quí tộc, không sai!
Nhưng mà, nó còn có một tên gọi khác:
Ngôi trường của những ác ma!
Với một đám nhị thế tổ con ông cháu cha được nhét vào trong, điều đó cũng dễ hiểu. Mà kể cả nơi đó toàn là học sinh ngoan hiền đi chăng nữa, thì việc nguyên một ngôi trường không có mống con gái nào cũng đủ biến nơi đây thành địa ngục với những tên đang theo học rồi.
Có điều, Nhạc Lam đối với điều đó lại không thấy có gì lạ, đơn giản là ngày trước sư phụ đã từng dạy hắn "Nam nữ thụ thụ bất tương thân".
Câu hỏi được đặt ra là:
"Nếu có ngôi trường chỉ dạy toàn nam, nói cách khác là trường nam sinh, vậy liệu sẽ có một ngôi trường nữ sinh?"
Chính xác thì, nó là trường hợp của tỷ tỷ Nhạc Linh San. Trường cấp ba Thiên Khải không phải một, mà là hai! Cho nam sinh và cho nữ sinh, dù về bản chất tuy hai mà một. Tạm thời Nhạc Lam sẽ gọi là trường Thiên Khải Nam và trường Thiên Khải nữ.
Thực sự, việc tìm hiểu về ngôi trường Nhạc Lam đang theo học cũng không cần quá kĩ càng, từ kí ức của "Nhạc Lam" trước kết hợp với một vài thông tin mới tìm hiểu thêm, ít nhất hắn tin là mình sẽ không quá bỡ ngỡ.
...
Thật lớn!
Đây là ngày đầu tiên Nhạc Lam đến trường, cũng là lần đầu tiên hắn biết rằng người ta lập một kiến trúc lớn như thế này để tập trung cho việc dạy học. Nhớ lại lúc trước, chỉ một sư phụ và vài đệ tử, trường hợp của hắn thì một thầy một trò, so với hiện tại. Ài! Một trời một vực mà!
Có tiếng trống vang lên, Nhạc Lam biết cái đó là để báo hiệu giờ vào học. Một buổi học nhàm chán cứ như vậy trôi qua.
"Ừ, chị mệt. Nấu bữa tối giúp chị!"
Nhạc Linh San đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn. Từ cái bữa an ủi nàng ta hôm trước, mối quan hệ của hai chị em đã tốt lên rất nhiều. Và nghiễm nhiên, Nhạc Lam bây giờ vừa là chuyên gia tâm lý cho chị gái quí hóa, vừa kiêm luôn đầu bếp cho cả nhà.
Nói là cả nhà cho oai thế chứ... có hai người chớ mấy!
Nhưng dù có thế... Nhạc Lam trong lòng gào thét:
"Ít nhất cũng phải ở đây nghe người ta kể về lần đầu đi học đã chứ!"
Lần đầu đi học, cũng không có gì quá lạ ngoại trừ nhàm chán, đúng không? Hắn tự hỏi. Dù cho có mấy tên cắc ké dạng chó hình người lúc ra chơi định ăn hiếp hắn, cơ mà đối đầu với người luyện võ sáu mươi năm công lực hắn còn chả thua- chí ít thì sư phụ bảo thế, thì việc đối phó với mấy kẻ chân tay bủn rủn, tinh, khí, thần suy kiệt do tửu sắc lại có gì khó! Này nhá, một đòn cho tất cả, "Tam điểm chỉ" kĩ thuật nâng cao, Nhạc Lam đếm rõ ràng, mười lăm tên cùng gục ngã một lúc. Dù cho bọn nó có nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, nhưng dễ dàng quá như thế, tự nhiên là không cảm giác một tí kích thích nào. Như khi ta dùng một ngón tay đè chết một đám kiến hôi vậy, có tên nào bệnh hoạn đến mức lại đi phấn khích cho được.
Á, chết toi! Cháy rồi!
Nhạc Lam khóc ròng. Trứng rán mà cháy đen thui thế này...
Nhạc Linh San cau mày hỏi hắn:
Đây là thứ gì vậy?
Nhạc Lam cười ngượng ngùng :
Đây là món "gà ăn mày" rất nổi tiếng, chắc chị cũng đã từng nghe qua. Có điều con gà này tạm thời còn chưa lớn.
Nhạc Linh San:
"Thôi để chị ăn cơm cùng nước mắm vậy, gà!...ừ, em cứ ăn đi!"
Nhạc Lam:
"..."
Nhưng mà, nó còn có một tên gọi khác:
Ngôi trường của những ác ma!
Với một đám nhị thế tổ con ông cháu cha được nhét vào trong, điều đó cũng dễ hiểu. Mà kể cả nơi đó toàn là học sinh ngoan hiền đi chăng nữa, thì việc nguyên một ngôi trường không có mống con gái nào cũng đủ biến nơi đây thành địa ngục với những tên đang theo học rồi.
Có điều, Nhạc Lam đối với điều đó lại không thấy có gì lạ, đơn giản là ngày trước sư phụ đã từng dạy hắn "Nam nữ thụ thụ bất tương thân".
Câu hỏi được đặt ra là:
"Nếu có ngôi trường chỉ dạy toàn nam, nói cách khác là trường nam sinh, vậy liệu sẽ có một ngôi trường nữ sinh?"
Chính xác thì, nó là trường hợp của tỷ tỷ Nhạc Linh San. Trường cấp ba Thiên Khải không phải một, mà là hai! Cho nam sinh và cho nữ sinh, dù về bản chất tuy hai mà một. Tạm thời Nhạc Lam sẽ gọi là trường Thiên Khải Nam và trường Thiên Khải nữ.
Thực sự, việc tìm hiểu về ngôi trường Nhạc Lam đang theo học cũng không cần quá kĩ càng, từ kí ức của "Nhạc Lam" trước kết hợp với một vài thông tin mới tìm hiểu thêm, ít nhất hắn tin là mình sẽ không quá bỡ ngỡ.
...
Thật lớn!
Đây là ngày đầu tiên Nhạc Lam đến trường, cũng là lần đầu tiên hắn biết rằng người ta lập một kiến trúc lớn như thế này để tập trung cho việc dạy học. Nhớ lại lúc trước, chỉ một sư phụ và vài đệ tử, trường hợp của hắn thì một thầy một trò, so với hiện tại. Ài! Một trời một vực mà!
Có tiếng trống vang lên, Nhạc Lam biết cái đó là để báo hiệu giờ vào học. Một buổi học nhàm chán cứ như vậy trôi qua.
"Ừ, chị mệt. Nấu bữa tối giúp chị!"
Nhạc Linh San đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn. Từ cái bữa an ủi nàng ta hôm trước, mối quan hệ của hai chị em đã tốt lên rất nhiều. Và nghiễm nhiên, Nhạc Lam bây giờ vừa là chuyên gia tâm lý cho chị gái quí hóa, vừa kiêm luôn đầu bếp cho cả nhà.
Nói là cả nhà cho oai thế chứ... có hai người chớ mấy!
Nhưng dù có thế... Nhạc Lam trong lòng gào thét:
"Ít nhất cũng phải ở đây nghe người ta kể về lần đầu đi học đã chứ!"
Lần đầu đi học, cũng không có gì quá lạ ngoại trừ nhàm chán, đúng không? Hắn tự hỏi. Dù cho có mấy tên cắc ké dạng chó hình người lúc ra chơi định ăn hiếp hắn, cơ mà đối đầu với người luyện võ sáu mươi năm công lực hắn còn chả thua- chí ít thì sư phụ bảo thế, thì việc đối phó với mấy kẻ chân tay bủn rủn, tinh, khí, thần suy kiệt do tửu sắc lại có gì khó! Này nhá, một đòn cho tất cả, "Tam điểm chỉ" kĩ thuật nâng cao, Nhạc Lam đếm rõ ràng, mười lăm tên cùng gục ngã một lúc. Dù cho bọn nó có nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, nhưng dễ dàng quá như thế, tự nhiên là không cảm giác một tí kích thích nào. Như khi ta dùng một ngón tay đè chết một đám kiến hôi vậy, có tên nào bệnh hoạn đến mức lại đi phấn khích cho được.
Á, chết toi! Cháy rồi!
Nhạc Lam khóc ròng. Trứng rán mà cháy đen thui thế này...
Nhạc Linh San cau mày hỏi hắn:
Đây là thứ gì vậy?
Nhạc Lam cười ngượng ngùng :
Đây là món "gà ăn mày" rất nổi tiếng, chắc chị cũng đã từng nghe qua. Có điều con gà này tạm thời còn chưa lớn.
Nhạc Linh San:
"Thôi để chị ăn cơm cùng nước mắm vậy, gà!...ừ, em cứ ăn đi!"
Nhạc Lam:
"..."