Anh Bỏ Em Đi
Chương 19 : 180D
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Sau một vài ngày cố tình không liên lạc với Văn Vũ, Ngọc Hân tiếp tục đi chơi với Quốc Hưng. Văn Vũ cũng không liên lạc lại giống như mọi hôm, cô thấy sự im lặng này thật đáng sợ. Ngọc Hân đã không ngừng đặt câu hỏi rằng, nếu như cô không chủ động liên lạc với Văn Vũ, thì liệu chuyện tình của hai người có theo sự im lặng đó mà tan theo hay không. Nếu cô buông tay thì liệu anh có níu giữ lại.
Cuối cùng chịu không nổi, Ngọc Hân đành liên lạc lại với Văn Vũ. Vẫn là câu trả lời anh bận, suốt ngày anh cứ bận mãi thôi. Rồi thì Ngọc Hân cũng chợt nhận ra rằng, có khi nào Văn Vũ cố tìm cách né tránh cô không. Sao bây giờ cô mới nhận ra, phải chăng là do sự xuất hiện của Quốc Hưng đã làm mù mờ đầu óc của cô.
Biết Văn Vũ đã chuyển xuống ca tối nên Ngọc Hân cố tình đến quán để hỏi chuyện. Và rồi cô biết được anh không còn làm ở đây nữa. Lập tức móc điện thoại điện cho VănVũ nhưng anh lại không bắt máy, cô buồn bã đến lặng người.
Sáng hôm nay, Ngọc Hân cố tình đi thật sớm để tìm hiểu mọi chuyện. Đang trên đường đi tới quán thì Văn Vũ gọi lại cho cô.
“Lúc tối em gọi cho anh có việc gì vậy.” Văn Vũ nói trong điện thoại.
Ngọc Hân giả vờ như không biết gì. “Em định rủ anh đi chơi ấy mà.” Cô cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất.
“Tối qua anh bận làm nên đâu bắt máy được. Về tới phòng thì thấy đã muộn nên anh không muốn gọi làm phiền em.” Văn Vũ vui vẻ đáp.
Ngọc Hân hứ lên một tiếng. “Vậy tối qua em ở quán sao lại không thấy anh.”
Văn Vũ ngập ngừng giây lát. “Anh tăng ca hỗ trợ ở cửa hàng khác.”
“Sao anh không nói với em.” Ngọc Hân tức giận.
Văn Vũ ừm một tiếng. “Anh thấy chả có gì to tát lắm nên nói em để làm gì.” Anh nói nhanh. “Thôi anh làm đã, có gì chiều về anh điện lại cho em.” Văn Vũ cúp máy sau đó mà không đợi cô nói thêm một lời nào nữa.
Anh xem tôi là gì chứ, Ngọc Hân tức giận nên đập tay lên vô lăng liên tục.
Đón mấy đứa bạn xong, Ngọc Hân tới quán với tâm trạng như người mất hồn. Thức ăn bưng ra nhưng cô chả thèm ngó ngàng tới. Cà phê cũng chưa được khuấy lên. Quỳnh Hương thấy bộ dạng Ngọc Hân như vậy nên liền thúc chân tới. Hiểu ý nên Ngọc Hân bưng ly cà phê lên nhấm nháp.
Đến cả cà phê mà còn không đắng bằng chuyện tình của mình nữa sao, Ngọc Hân chợt nghĩ.
“Bộ tối qua cãi nhau với anh Hưng à.” Hồng Loan liếc mắt nhìn Ngọc Hân.
“Cái cô này, lo ăn đi.” Quỳnh Hương biết ý nên chem vào.
Hồng Loan tỏ vẻ bực bội. “Tôi thấy bà ấy sầu đời nên muốn quan tâm thôi.” Hồng Loan quay qua nhìn Ngọc Hân. “Có chuyện gì bực bội vậy bà.”
Ngọc Hân nhếch môi cười rồi nhìn mọi người. “Tôi hỏi mấy bà một chuyện. Nếu người yêu mấy bà giấu diếm hết chuyện này đến chuyện khác, mà không nói cho mấy bà biết. Thì mấy bà nghĩ gì.”
“Chia tay đi.” Thảo Vân đáp nhanh.
Hồng Loan trầm ngâm. “Nhưng mà giấu diếm chuyện gì mới được.”
“Ví dụ như họ không nói cho mình biết một sự việc nào đó. Đến khi mình biết được thì họ ấp úng rồi khai thật.” Ngọc Hân khẳng khái nói.
“Nhưng mà là chuyện gì.” Hồng Loan gặng hỏi. “Bà phải nói thẳng ra là chuyện gì mới được chứ.”
Quỳnh Hương nhìn Ngọc Hân chằm chằm. “Ngay từ đầu họ đã giấu bà như vậy, thì chắc gì sau này người ta sẽ nói thật. Nếu đã yêu nhau mà còn không thật thà với nhau, thì tôi nghĩ bà Vân nói đúng đó.” Quỳnh Hương lắc đầu. “Chia tay ngay đi.”
Hồng Loan quay qua nhìn Quỳnh Hương. “Thế thằng người yêu bà thật thà với bà lắm sao.”
“Còn phải hỏi.” Quỳnh Hương chậc một tiếng như tỏ vẻ hỏi thừa.
Ngọc Hân không biết liệu rằng Văn Vũ có đang nói thật với cô hay không. Lúc đầu khi Văn Vũ nói mình học với đi làm cả ngày thì đúng là cô nghi ngờ anh nói láo thật. Nhưng khi chạy tới phòng Văn Vũ thì thấy khóa trái cửa, chạy tới cửa hàng thì thấy anh đang làm việc ở trong, vì vậy cô mới tin rằng anh nói thật.
Đang suy nghĩ thì Ngọc Hân thấy Quốc Bảo. Cô liền chạy tới. “Em trai, anh Vũ hôm nay có đi làm không.” Cô giả vờ hỏi.
Quốc Bảo nhìn một hồi lâu. “Dạ có chị, ảnh làm ca tối.”
“Thế còn ngày hôm qua.” Ngọc Hân dò hỏi.
Hữu Kim bĩu môi. “Chị quen anh Vũ lâu như vậy mà không biết tính anh ấy hay sao. Anh ấy thà tự làm mình đau khổ, tự dằn vặt bản thân còn hơn là đi nói với chị. Mà ngay từ đầu chị đã không nghiêm túc quen anh Vũ thì làm sao anh ấy lại dám mở miệng yêu cầu chị này nọ. Anh ấy là gì của chị kia chứ.”
“Nếu vậy thì sao lúc đầu hai người lại đồng ý quen nhau.” Quỳnh Hương chem lời vào.
“Vì anh ấy thích chị Hân và chị Hân lại đi tán tỉnh ảnh.” Hữu Kim bất ngờ nói.
“Đù, thì ra là vậy.” Quỳnh Hương ngạc nhiên.
Ngọc Hân liếc mắt nhìn Hữu Kim. “Em đừng nói như thể em hiểu rõ anh ta và chị.”
Hữu Kim khẽ cười. “Chị thì em không hiểu rõ nhưng em hiểu rõ anh ta hơn chị.”
Ngọc Hân bĩu môi khinh thường. “Em nghĩ gì mà nói em hiểu rõ anh ta hơn chị.”
Hữu Kim cười nhạt. “Ngay từ đầu anh ấy chỉ muốn đơn phương chị, ngày qua ngày cứ như vậy thôi. Dù tình cảm có lớn đớn đâu đi chăng nữa thì anh ấy vẫn kìm chế lại trong lòng. Để rồi một ngày chị bước tới và kéo anh ấy ra khỏi vùng an toàn của mình.” Hữu Kim nhấp nhẹ ly rượu. “Vì sao em hiểu anh Vũ ư, là vì em cũng đơn phương anh ấy, như cái cách anh ấy đơn phương chị. Có điều anh Vũ không như chị, anh ấy không có đi tán tỉnh em.” Hữu Kim thở dài nhìn lên trần. “Chỉ tiếc là em và anh ấy ở hai thế giới khác nhau thôi.”
“Nếu em hiểu rõ mọi chuyện như vậy, thì tại sao em lại không nói với chị, để chị biết mà sửa sai kia chứ.” Ngọc Hân trách móc Hữu Kim.
“Vì em tôn trọng quyết định của anh ấy.” Hữu Kim đáp nhanh.
“Quyết định gì.” Quỳnh Hương thắc mắc.
Rời xa tôi, Ngọc Hân thầm nghĩ.
“Rời xa chị ấy.” Hữu Kim lắc đầu về phía Ngọc Hân.
Sau đó thì Ngọc Hân im lặng. Hữu Kim tiếp tục nói chuyện với Quỳnh Hương. Lúc về nhà tự nhiên cô cảm thấy say. Chập choạng bước lên phòng, Ngọc Hân đá đôi guốc văng lung tung trên sàn rồi nằm xòe lên giường. Ngọc Lan hình như nghe thấy nên bước qua nhìn, cô nhẹ nhàng tới đắp chăn cho chị mình.
Ngọc Hân nhìn thẳng vào mắt em mình. “Có phải là em biết chuyện anh ấy bỏ đi từ lâu rồi phải không.”
Ngọc Lan im lặng giây lát. “Dạ vâng, em biết lâu rồi.”
“Vậy tại sao em lại không nói cho chị biết.” Ngọc Hân bật dậy ngồi trên giường.
“Không cho chị biết sao.” Ngọc Lan nhìn chị mình với ánh mắt trách móc. “Cái ngày anh ấy lên đường. Cái ngày mà em lén lút điện thoại cho chị.” Cô hít một hơi để nén giận. “Để rồi chị nói mình, anh Hưng và các bạn đang vui chơi ở resort thành phố P. Vậy theo chị là em có nên nói cho chị biết không.”
Ngọc Hân bỗng thấy tim cô như có cái gì đó đâm vào. “Còn mấy ngày khác thì sao. Em có nói cho chị biết không. Hay là em cũng như ông ta, lừa dối và giấu diếm chị đủ điều.”
“Chị không muốn nhớ hay là chị đã quên.” Ngọc Lan nhếch môi cười. “Em đã từng nói chị là đừng đi chơi với anh Hưng. Để rồi sao, chị bảo em rằng nếu anh Vũ không thích thì chị không cần những người như vậy.” Mắt Ngọc Lan bỗng đỏ hoe. “Trong lúc chị đang vui vẻ với anh Hưng thì chính em.” Ngọc Lan bỗng lớn tiếng. “Em là cái người lén chị tới tìm anh Vũ với hy vọng có thể khuyên giải tình cảnh của hai người. Để hai người có thể về lại với nhau.” Ngọc Lan lắc đầu. “Chỉ tiếc là em đến quá trễ thôi. Anh ấy đã quyết định từ trước rồi.”
Nước mắt Ngọc Hân lại chảy xuống. “Tại sao anh lấy lại không nói với chị mà lại tự ý quyết định như vậy. Anh ấy có quan tâm đến tình cảm, đến cảm xúc của chị hay không.”
Ngọc Lan cắn chặt môi nhìn chị mình. “Ngày qua ngày, chị cứ vô tình gieo cho anh ấy những tổn thương mà chị không hề hay biết. Chính vì thế anh ấy mới quyết định rời đi.” Ngọc Lan cúi mặt xuống. “Anh ấy không quan tâm đến cảm xúc của chị sao.” Cô ngước mặt lên nhìn chị mình. “Chị đâu có biết rằng anh ấy bị lật chân nhưng vẫn ráng nhịn đau đớn để ngồi ăn với chị.”
“Ý em nói là do chị không quan tâm đến anh ta, nên anh ta bị tổn thương sao. Anh ta không nói thì làm sao chị biết được anh ta bị lật chân. Tự anh ta chuốc lấy đau khổ thôi, tự anh ta làm mọi chuyện rối lên và khó khăn hơn thôi.” Ngọc Hân tức giận.
Ngọc Lan lắc đầu nhìn chị mình với vẻ không thích. “Đến giờ mà chị vẫn nghĩ anh ấy như vậy sao, ích kỷ và nhỏ nhen. Thay vì phải nén đau, anh ấy có thể hủy hẹn với chị kia mà.” Ngọc Lan nhếch môi cười thay cho Văn Vũ. “Chị quá vô tư nên không chú ý đến cảm xúc của anh ấy. Ngược lại thì anh ấy lại chú ý đến từng cảm xúc, cử chỉ, hành động và lời nói của chị. Nhiều lúc chị thản nhiên vô tư nên đâu biết điều đó sẽ làm anh ấy tổn thương. Chị cười đùa thân mật với người con trai khác, mà đâu biết điều đó sẽ khiến anh ấy buồn.”
Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào Ngọc Lan. “Em nói như thể em hiểu rõ anh ấy quá ha.”
“Tất nhiên rồi chị ạ. Vì em giống như anh ấy.” Ngọc Lan bình thản nói.
Đúng, nó nói đúng, là mình quá vô tư nên chả để ý đến cảm xúc của anh ấy, Ngọc Hân thầm nghĩ. Trước giờ cô cứ nghĩ rằng, dù cô có ít quan tâm Văn Vũ đi nữa, thì anh vẫn yêu cô như vậy. Giờ thì cô mới nhận ra điều đó là hoàn toàn sai lầm.
“Chị quên anh ấy đi. Dù sao thì ở bên anh Hưng, chị vẫn vui vẻ và hạnh phúc hơn kia mà.” Ngọc Lan khuyên chị mình.
Đúng thật sự là Ngọc Hân cảm thấy vui vẻ nhiều hơn khi ở với Quốc Hưng. Ngọc Hân nghĩ phải chăng cô với Văn Vũ cũng chỉ là một cảm giác bất chợt. Cô buồn bã và bực tức chẳng qua là do bị lừa dối, cảm giác giống như bị phản bội và bị khinh khi. Liệu cô sẽ quên anh nhanh như lúc cô thích anh hay không.